Truyện sex ở trang web truyensextv55.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv2.net là trang web dự phòng của website truyensextv55.com, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv55.com tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Thiên bồng nguyên soái – Quyển 4 » Phần 29

Thiên bồng nguyên soái - Quyển 4


Update Phần 36

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv55.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 29: Bất phụ thương thiên, bất phụ khanh

Thiên Lý Nhãn cùng Thuận Phong Nhĩ nhanh chóng đã đi đến ngoài Nam Thiên Môn, cả hai lập tức dùng bản mạng thần thông của mình nhắm về hướng Tây Bắc Bắc Câu Lô Châu mà Thiên Cơ Tinh đã nói trước đó tiến hành dò xét.

Từ đôi mắt quái dị của Thiên Lý Nhãn, một luồng sáng màu vàng kim bay ra, tầm nhìn của ông ta dần dần được phóng đại lên hàng trăm vạn dặm. Thiên phú thần thông này giúp ông ta chỉ cần đứng tại Nam Thiên Môn có thể nắm bắt gần như toàn bộ tình huống dưới hạ giới nếu nơi đó không bị ngăn cản bởi cường giả mạnh hơn.

Thuận Phong Nhĩ nghiêng đầu, đưa tay áp sát vành tai lớn của mình, có thể thấy được từng luồng dao động gợn sóng lăn tăn từ không gian phía trước đang thu hết vào trong ống tai.

Thiên phú thần thông này giúp ông ta nghe hết toàn bộ thanh âm tại vị trí đã chỉ định. Dù là đại sự cơ mật, lời nói thầm kín, truyền âm hay cả tiếng muỗi kêu đều không thể lọt khỏi.

Bàn tay hai người nắm chặt vào nhau, thông qua bí pháp chia sẻ cho đối phương những gì mình thấy và nghe được, hai người bổ trợ cho nhau, từ đó thu lại thông tin đầy đủ và chính xác nhất.

“Hítt…”

Ngay khi tầm mắt của Thiên Lý Nhãn chiếu rọi vào phạm vi dãy núi Hoang Lĩnh, cả hai vị hộ pháp đều bất giác run lên một cái, lại hít vào một hơi khí lạnh. Trước mắt họ lúc này không khác gì đang chứng kiến cảnh tượng địa ngục trần gian đích thực.

Sơn phong sụp đổ, đá vụn ngổn ngang, những khối thạch trụ khổng lồ vỡ tan như bị thần lực xé rách, lăn lóc khắp thung lũng. Dinh phủ lầu các nguy nga nay chỉ còn là đống gạch vụn, tường ngói đổ nát không ra hình thù như bị bàn tay khổng lồ nghiền nát không thương tiếc.

Đại địa thấm đẫm máu tươi, đỏ rực như dòng sông hồng chảy qua rừng già, nhuộm cả sắc xanh của lá cây thành màu chết chóc. Xác người nằm la liệt, không một thi thể nào còn nguyên vẹn, tay chân gãy lìa, đầu lâu vỡ nát, nội tạng vương vãi chất thành từng đống cao ngút, ngổn ngang như bãi chiến trường.

Mỗi thi thể đều mang dấu vết của một kích tất sát, không chút dấu hiệu phản kháng, như thể cái chết ập đến trong chớp mắt, nhanh đến mức không ai kịp kêu la.

Tử khí và thi khí bốc lên ngùn ngụt mịt mù như mây đen che phủ, tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc khiến không khí nặng nề đến ngạt thở.

Dù cách xa vạn dặm hai vị hộ pháp Thiên Đình vẫn cảm nhận được luồng khí lạnh buốt khiến lông tơ họ dựng đứng. Hai người cũng từng trải qua sự khắc nghiệt của Phong Thần chiến năm đó, tham gia vào không ít những trận tiên nhân chi chiến đánh đến long trời lở đất.

Nhưng dù là thời đó tu sĩ các thế lực vẫn hết sức cẩn thận dè dặt không liều lĩnh, nhân mạng ngã xuống phần đông đều là người phàm. Phải đến khi hạo kiếp đi đến chung cực, cùng với sự hiện diện của Thánh Nhân và các vị thần tiên cao giai thì sự khốc liệt mới tăng lên dẫn đến lớp lớp tu sĩ khắp nơi ngã xuống.

Họ chưa bao giờ thấy một lần lại chết nhiều tu sĩ đến vậy, ước lượng sơ sơ đương trường ít nhất cũng phải hơn năm vạn cỗ thi thể, trong đó còn có vài người đã đạt đến Chân Tiên thậm chí Kim Tiên cảnh.

Phải là kẻ tàn nhẫn ác tâm đến mức độ nào mới có thể giết từng ấy người cơ chứ? Không lẽ nhân gian lại xuất hiện yêu ma cấp độ tiên giai tàn hại sanh linh?

“Quái lạ, đại ca, ta không hề nghe thấy gì cả.” Thuận Phong Nhĩ nhíu mày nói.

“Ý đệ là sao? Nơi đó toàn người chết thì làm sao có âm thanh gì được.” Thiên Lý Nhãn hơi ngẩn ngơ hỏi lại.

“Không, huynh quên rồi sao? Tai của đệ ngoài thanh âm dương gian còn có thể nghe thấu cả tiếng quỷ hồn linh thể. Nơi đó người chết hàng vạn nhưng lại cực kỳ yên tĩnh, hoàn toàn không có tiếng kêu khóc oán than của hồn ma. Điều này chứng tỏ bọn họ tất cả đều đã bị hủy diệt cả linh hồn, không có cơ hội đầu thai chuyển kiếp nữa.”

“Ực… ôi trời, phải là kẻ máu lạnh mang thù hận đến mức nào mới có thể độc ác đến độ khiến mấy vạn người hình thần đều câu diệt như thế a? Không được, ta phải tìm cho kỹ xem kẻ thủ ác là ai, nhanh chóng xác định lai lịch của hắn để báo lại với Thiên Đế phái người xử lý, nếu không e là nhân gian sẽ gặp đại họa mất.”

Thiên Lý Nhãn mặt càng nhăn hơn, kim quang trong mắt sáng thêm vài phần chiếu rọi phạm vi rừng núi xung quanh mong tìm ra tung tích thủ phạm.

Rất nhanh chóng hai người đã nhìn thấy tại rặng núi đá cách đó không xa một bóng người đang đứng sừng sững quay lưng về phía họ, còn đang cặm cụi viết vẽ gì đó trên vách đá. Nam tử cao lớn với mái tóc dài xõa tung, ngoài thân khoác áo bào lông thú, khí chất uy nghiêm bệ vệ như mãnh tướng.

“Là hắn sao? Rốt cuộc kẻ này là ai?” Thuận Phong Nhĩ thông qua bí pháp chia sẻ tầm nhìn cũng đã thấy được người kia, trong nội tâm bỗng nhảy lên một cái, dường như ông ta đã từng nhìn thấy bóng lưng kẻ kia ở đâu rồi.

Không để hai người đợi lâu, Chu Cương Liệt lúc này cũng đã làm xong mọi việc, hắn cảm nhận rất rõ hai luồng thần niệm từ ngoài phạm vi hàng vạn dặm trên thiên không đang chăm chú soi xét mình. Hắn cũng không có ý định che giấu hành tung cứ vậy để mặc cho họ quan sát thỏa thích.

Ngay khi hắn quay người lại, để lộ khuôn mặt góc cạnh với hàm râu quai nón cùng nụ cười nhàn nhạt thương hiệu, hai vị hộ pháp Thiên Đình vừa nhìn thấy liền đồng loạt giật thót một cái, trong đầu đều có chung một câu hỏi.

“Sao lại là hắn?”

Một khuôn mặt tuy lạ mà lại quen khiến người ta nhìn một lần liền để lại ấn tượng khó phai. Hơn trăm năm trước Thiên Lý Nhãn cùng Thuận Phong Nhĩ hai người cũng từng theo lệnh Thiên Đế ở Nam Thiên Môn quan sát Tây Hải.

Họ làm sao có thể quên được gã nam nhân vừa điên cuồng lại kiệt ngạo bá đạo khiến cả một vùng biển rộng dậy sóng, suýt thì gây ra đại họa nhân gian. Giờ đây lại lần nữa nhìn thấy người đó, cũng trong hoàn cảnh bốn bề máu tanh tràn ngập sắc thái hủy diệt, hai người đều cảm thấy một hồi mộng bức không biết nên phản ứng ra sao.

“A… chuyện này…”

Thiên Lý Nhãn bàn tay khẽ run suýt thì đánh rơi cả ngọc như ý trên tay, suy nghĩ đầu tiên của hắn là vị Tinh Chủ kia lần nữa lại gây ra đại họa rồi, mà còn kinh khủng hơn trăm năm trước, một hơi đồ sát tắm máu mấy vạn tu sĩ, đây là muốn lật trời rồi sao?

“Đại ca, nhìn kìa, trên vách đá hình như có chữ.” Thuận Phong Nhĩ cố gắng bình tĩnh hơn chỉ về phía sau Chu Cương Liệt nơi đã chi chít từng hàng chữ đỏ thẫm giống như là dùng máu người viết ra.

Chu Cương Liệt vẫn đứng đó, môi treo nụ cười nhẹ nhìn ngược lại hai người bọn họ, đôi bên cách nhau cả một tầng trời xa tít tắp nhưng lại giống như đang đối mặt trực diện. Hắn vung tay chỉ về phía vách đá ý bảo nhị vị hộ pháp nhìn cho thật rõ.

Chỉ thấy bên trên ghi tạc tám câu thơ:

‘Huyết trích thi chồng ngập cốc hoang…

Sơn lâm bi thảm khói mây tàn.

Hà duyên dân chúng lầm than thế…

Hồng nhan mệnh bạc họa do nhân?

Tráng chí tung hoành vung thiết kiếm…

Sát sinh vạn kẻ dẹp tà tâm.

Càn khôn định ổn anh hùng nguyện…

Bất phụ thương thiên bất phụ khanh.’

Dịch:

‘Máu rơi thây chất ngập khe ngàn…

Núi hoang bi thảm khói mây tan.

Cớ sao dân chúng lầm than thế…

Hồng nhan mệnh bạc họa bởi ai?

Chí lớn tung hoành vung kiếm sắt…

Giết nghìn muôn kẻ diệt tà tâm.

Anh hùng định thế vang uy chấn…

Chẳng phụ trời xanh, chẳng phụ nàng.’

Từng câu từng chữ mang theo khí khái hùng hồn cùng ý sát phạt sắc bén lại có chút thê lương bi đát cảm thương cho thiên hạ lầm than hồng nhan yểu mệnh. Thiên Lý Nhãn cùng Thuận Phong Nhĩ chỉ là hai tướng gia hộ pháp sau khi đọc xong còn bị chấn động tâm can một hồi.

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau vài giây sau đó liền quay đầu đi thẳng vào trong nhanh chóng bay lên Lăng Tiêu Điện báo cáo lại tình huống.

Đại điện trên tầng thiên thứ ba mươi ba lúc này không còn bầu không khí vui vẻ hát ca như lúc nãy nữa, tất cả đều chìm trong một sự tĩnh mịch đến lạ thường. Một vài vị Chính Thần trụ cột như Thác Tháp Thiên Vương Lý Tịnh, Thái Bạch Kim Tinh, Tứ Đại Thiên Sư… đều đã có mặt.

Bên dưới chính điện, Thiên Lý Nhãn đang đứng đó, từ đôi mắt của ông ta tỏa ra một luồng ánh sáng vàng mang theo phù văn lập loè. Tất cả hình ảnh trước đó hai vị hộ pháp dò xét được đều đang hiển hiện giữa không trung như một thước phim quay chậm để chư thần cùng quan sát.

Núi thây sông máu, sơn lâm tang tóc, kiến trúc tiêu điều, tử khí bao trùm khiến người ta có cảm tưởng mình đang được chứng kiến quang cảnh địa ngục A Tỳ hiển hiện trước mắt.

Khi hình ảnh Chu Cương Liệt thân khoác chiến bào xuất hiện càng làm bầu không khí Lăng Tiêu Điện trở nên trầm trọng hơn, vài tiếng xì xầm từ bên dưới vang lên, các vị thần tò mò chỉ trỏ.

“Là hắn sao? Ôi trời, lần này thật gây ra đại họa rồi.”

“Đúng là không nên để Tinh Chủ tiêu dao bên ngoài lâu như thế, rảnh rỗi quá liền sẽ sinh nông nỗi mà.”

“Chậc, từ thời đại Phong Thần đến nay ta mới thấy lại cảnh chết chóc lớn bậc này, gã Tham Lang Tinh Quân đó thực quá cuồng sát a.”

“Để xem lần này bệ hạ sẽ xử lý hắn như thế nào, các vị có đọc bài thơ trên vách núi kia không? Có lẽ đằng sau còn có ẩn tình khác a.”

“Khụ…” Thiên Đế sau một vài giây trầm ngâm khẽ ho khan một tiếng, chúng thần bên dưới biết ý lập tức im bặt không ồn ào thảo luận nữa, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào vị chí cao kia chờ đợi ông ta đưa ra phán định.

“Kẻ đó… thực sự là Tham Lang Tinh sao?” Thiên Đế hơi nghiêng đầu nghi vấn.

“Đích thị là vị Tinh Chủ đó thưa bệ hạ, chúng thần đã từng thấy hắn ở Tây Hải hơn trăm năm trước, không thể sai được.” Thuận Phong Nhĩ chắp tay gật đầu khẳng định.

Thiên Đế còn chưa lên tiếng thì Vương Linh Quan đã nhanh nhảu bước ra bộ dạng cúi người khom lưng rất thuần thục.

“Bệ hạ, kẻ kia ở dưới trần gian liên tục xách nhiễu gây ra đại họa, lần trước náo loạn Tây Hải đã được hồng ân thiên đức tha thứ lại không biết hối cải, bây giờ phạm phải sát nghiệp thao thiên thảm hại hàng vạn người như thế, còn là hủy thi diệt hồn khiến họ không có cơ hội tiến vào luân hồi.”

“Hành vi này rõ ràng là càn quấy ác độc đến cực điểm, trời cao có đức hiếu sinh, mong bệ hạ hãy mau ra lệnh đưa Tham Lang Tinh kia hồi quy Thiên Đình để mà luận tội chịu phạt theo thiên điều.”

Lời của hắn đầy vẻ khảng khái chính nghĩa, các thần tiên có mặt nếu không phải đã sớm hiểu thấu tính cách của tên Vương Linh Quan này thì có lẽ sớm đã đồng thuận cho rằng hắn vì thương xót hàng vạn người chết kia và muốn giữ nghiêm kỹ cương Thiên Đình nên mới lên tiếng rồi.

Bên cạnh Thiên Đế ngoại trừ Tứ Đại Thiên Sư đóng vai trò cố vấn xử lý nội vụ, Thái Bạch Kim Tinh là sứ giả giao thiệp thì còn có Vương Linh Quan, người này chức vị không rõ ràng, được bồi dưỡng như kiểu Ngự Sử đại phu chuyên môn giám sát hành vi, kiểm tra thu thập thông tin của chư vị thần quan trong Thiên Đình sau đó báo cáo lại cho Thiên Đế.

Gọi hắn là tai mắt trong bóng tối hay chó săn đều không sai. Vương Linh Quan này từng vô số lần đấu tố chỉ ra sai phạm của chúng thần, miệng lưỡi hết sức giảo hoạt, tội nhẹ cũng có thể bị hắn diễn giải quá lố lên khiến nhiều vị thần tiên bị Thiên Đế chỉ mặt khiển trách, cắt bổng lộc, giam cầm hoặc điều chuyển công tác.

Bởi vậy chư thần đối với tên chó săn giỏi a dua xu nịnh kia đều hận đến nghiến răng không hề cho hắn sắc mặt tốt. Nhưng cũng không ai thực sự dám ra tay trả thù, dù sao Vương Linh Quan này cũng đi theo Thiên Đế từ lúc ông ta vẫn còn chưa ngồi lên ngai vị, là tâm phúc Thiên Đế tin tưởng nhất, chẳng ai dại mà dây dưa đắc tội.

“Ừm, Lý ái khanh, ý ngươi thế nào?” Thiên Đế lần này lại không lập tức đồng ý với Vương Linh Quan mà quay sang hỏi ý kiến vị đang đứng đầu đám võ tướng kia.

Lý Tịnh tay cầm Linh Lung Bảo Tháp thấy bệ hạ chỉ mặt điểm tên đang định bước lên đáp tâu thì bất chợt phía sau ông ta lại có một thanh âm trong trẻo mang theo vài phần tinh nghịch cất lên xen vào.

“Haha, còn như thế nào nữa, phụ thân mau đồng ý đi, để con một mình xuống bắt lấy tên Tinh Chủ Tham Lam gì đó là được chứ gì.”

Mọi ánh mắt đều đồng loạt đổ dồn về phía phát ra tiếng động. Chỉ thấy bên hông Lý Tịnh một cái đầu nhỏ đang thò ra, trên mặt vẫn đang treo nụ cười tí tởn đầy kiêu căng tự mãn.

Đây là một tiểu hài bề ngoài tầm mười tuổi, tóc được búi cao thành hai chỏm tinh tế đính ruy băng đỏ. Làn da trắng mịn màng, óng ánh như ngọc không chút tì vết, hai má phồng lên phúng phính nhìn mà muốn nhéo cho một cái.

Đôi mắt to tròn long lanh đầy linh quang, lông mi dài cong vút, đôi môi nhỏ hồng phớt, khi cười còn lộ ra chiếc răng nanh tinh nghịch. Thân mặc váy hoa sen cùng yếm đỏ, cổ đeo vòng vàng được chạm khắc hoa văn tinh xảo cầu kỳ.

Với nét đẹp ngây thơ đáng yêu này ai gặp lần đầu cũng sẽ nghĩ đây là một tiểu nữ hài xinh xắn khả ái. Nhóc tì này không ai khác chính là Na Tra, con trai thứ ba của Lý Thiên Vương, tính cách rất hiếu chiến bốc đồng.

“Là Tham Lang, không phải Tham Lam. Na Tra! Đừng càn rỡ, trước mặt Thiên Đế bệ hạ sao lại dám ăn nói vô phép như thế? Mau lui xuống!”

Lý Tịnh lông mày nhíu lại quát nạt đứa con trai vô pháp vô thiên của mình, biểu cảm vô cùng bất đắc dĩ, xem ra đây cũng không phải lần thứ nhất ông ta đau đầu với đứa con ngỗ nghịch này. Na Tra bị mắng cũng chỉ bĩu môi xụ mặt quay đi phớt lờ phụ thân.

Lúc này, Thiên Cơ Tinh vốn vẫn đang chăm chú quan sát hình ảnh do Thiên Lý Nhãn trình chiếu từ từ thu lại ánh nhìn, mặc dù đôi mắt nàng bị bịt kín nhưng có vẻ không ảnh hưởng gì tới nhãn lực lắm. Nàng từ tốn bước ra đứng ngang hàng với Vương Linh Quan, giọng êm dịu nói.

“Bệ hạ, vi thần cho rằng chuyện Tham Lang Tinh huyết đồ vạn nhân này e là có điều khuất tất phía sau.”

Lời nàng nói đã lần nữa kéo sự chú ý của toàn bộ thần tiên trong điện trở về chính sự, Thiên Đế cũng nở nụ cười thúc giục.

“Ồ, Thiên Cơ ái khanh có biện giải thế nào, mau nói trẫm biết.”

“Chuyện lần này tại Bắc Câu Lô Châu e là cũng giống với trăm năm trước ở Tây Hải, Tham Lang Tinh Quân vì bị kích thích nên mới nảy sinh sát tâm mà giết người.” Thiên Cơ Tinh đáp lại.

“Hừ, Thiên Cơ Tinh Quân đây là đang định tìm cớ để bao biện cho đồng liêu hay sao? Thân là Chính Thần hạ thế, không đem lại phước lành cứu giúp bách tính trần gian đã đành, vị Tham Lang kia lại năm lần bảy lượt gây ra đại họa hủy diệt, dù là nguyên nhân gì đi nữa hắn sao có thể một hơi đồ sát mấy vạn nhân mạng như thế?”

“Đây rõ ràng là hành vi của ma đầu cùng hung cực ác, không có bất cứ lý do gì để mà bao che biện hộ nữa cả. Xin Thiên Cơ Tinh Quân hãy sáng suốt, đừng giúp đỡ cho kẻ làm điều sai trái.”

Vương Linh Quan lần nữa cười lạnh ngắt ngang, giọng điệu hết sức rõ ràng muốn luận tội Chu Cương Liệt cho bằng được. Chúng thần xung quanh cũng chỉ biết ngán ngẩm lắc đầu, xem ra vị Tinh Chủ dưới hạ giới kia đã bị tên chó săn này để mắt tới rồi, không biết có thể thoát khỏi đấu tố được hay không.

“Vương Linh Quan ngài dường như có thành kiến với Tinh Quân chúng ta thì phải?” Thiên Cơ Tinh giọng điệu vẫn hết sức nhẹ nhàng ôn hòa nhưng ai cũng có thể cảm nhận được trong lời nói của nàng ẩn chứa hàn ý nhàn nhạt.

“Tại hạ nào dám đắc tội với chư vị Tinh Chủ, ta chỉ là nói đúng sự thật, vì Thiên Đế bệ hạ san sẻ nỗi lo âu. Nếu vị thần tiên nào hạ phàm cũng có thể ỷ vào thân phận cùng bản lĩnh để làm xằng làm bậy giết người đồ sát khắp nơi coi người phàm giai như cỏ rác vậy thì thiên điều lập ra còn có ý nghĩa gì nữa.”

“Nếu vì hắn ta là Tinh Chủ mà được ưu ái không xử lý nghiêm minh thì chắc chắn sẽ thành tiền lệ xấu. Sau này lại có những Tinh Chủ khác cũng noi gương theo thì bộ mặt Thiên Đình để ở đâu? Hạ giới, các thế lực khác sẽ nhìn Thiên Đế bệ hạ của chúng ta ra sao?”

Vương Linh Quan càng nói càng hăng, giọng điệu chỉ trích gay gắt thấy rõ chứng minh bản thân có bao nhiêu năm kinh nghiệm giám sát tố cáo chư tiên.

Trước những lời đầy chính nghĩa đó Thiên Đế cũng dần nghiêm mặt lại, đối với vị chủ nhân đứng đầu tam giới này mặt mũi tất nhiên hết sức quan trọng, lời của Vương Linh Quan đã ít nhiều khiến ông ta động tâm.

Thiên Cơ Tinh vẫn chẳng có chút ý khó chịu nào đối với tên chó săn đang giương nanh giơ vuốt trước mặt, nàng khẽ lắc đầu, giọng còn mang theo một chút ngữ điệu châm biếm.

“Vương Linh Quan đại nhân dường như đã quá nhạy cảm rồi, trước mặt Thiên Đế bệ hạ ta chỉ nói đúng sự thật, không hề có ý bao biện gỡ tội cho Tham Lang Tinh Quân, hắn quả thực có nguyên do để giết người. Thậm chí, việc đồ sát lần này có thể không phải tội mà còn là công trạng nữa đó.”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Danh sách truyện cùng bộ:
Thiên bồng nguyên soái – Quyển 1
Thiên bồng nguyên soái – Quyển 2
Thiên bồng nguyên soái – Quyển 3
Thiên bồng nguyên soái – Quyển 4 (Update Phần 36)
Thông tin truyện
Tên truyện Thiên bồng nguyên soái - Quyển 4
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện bóp vú, Truyện sex phá trinh, Truyện xuyên không
Tình trạng Update Phần 36
Ngày cập nhật 26/10/2025 05:33 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Nhã Phương - Tác giả 69deluxe
Trong một nhà hàng sang trọng tại tầng 24 tại Quận Hoàn Kiếm. Ông Tùng ánh mắt long lanh như trẻ hơn 10 tuổi, không ngừng pha trò để được nghe tiếng cười giòn tan tuyệt diệu của người phụ nữ đối diện. Nhã Phương có thể nói là người phụ nữ hoàn hảo nhất mà ông từng quen biết... Xinh...
Phân loại: Truyện sex dài tập Bác sĩ - Y tá Thọc tay vô đít Thuốc kích dục Truyện bóp vú Truyện liếm đít Truyện sex cưỡng dâm Truyện sex Full Truyện sex ngoại tình Truyện sex phá trinh Truyện xã hội
Quỷ dục
Nữa đi cha, mạnh lên cha ư ư... Lão nghe theo Hà nhấp khi thế, vú Hà vẫn chưa thoát ra bên ngoài lớp áo mà đã đẩy lên xuống trong thật hấp dẫn, Hà đưa tay vén áo cao lên tí, cu lão vào sâu hơn Hà rú lên thích thú, cơn cực khoái Hà và lão đang đến thì phía sau lão xuất hiện một bóng đen to cao, gã...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Bố chồng nàng dâu
Hoàng Dược
Chỉ một cú đẩy hông nhẹ thì cặc lão đã chui tọt vào trong vài phân, Ngọc ngửa cổ nấc lên thành tiếng đứt quãng, cố rướn người lên như muốn đẩy cu ông ra nhưng vô nghĩa khi lúc này 2 tay lão đang giữ chặt phần eo khiến sự vùng vẫy của Ngọc giờ chỉ như có lệ, âm đạo Ngọc quá khít...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện sex hiếp dâm
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân