Hắn thực sự sẽ tha cho đám công tử kia an toàn rời đi? Hay là giận quá mà không màng sỉ diện bội tín đem bọn họ đều xử lý sạch sẽ?
Nhưng trái ngược lại với tiên đoán của tất cả mọi người, Chu Cương Liệt hoàn toàn không thể hiện ra mặt chút tức giận hay thất vọng nào, thậm chí nụ cười trên môi hắn càng thêm cong hơn chứng tỏ tâm tình đang cực độ hả hê khoái trá.
Thiệu Văn Khuông cùng đám nhị thế tổ kia nhìn thấy liền cảm giác hơi lạnh chạy dọc sống lưng, cả người rét run. Một cỗ nguy cơ vô hình làm tiềm thức họ nảy sinh dự cảm bất an.
Không lẽ…
Chu Cương Liệt không nói không rằng, bàn tay buông lỏng từ từ đem lá thăm còn lại mở ra rồi giơ cao một vòng cho toàn trường nhìn thật kỹ. Hàng vạn ánh mắt thể hiện vô vàn biểu tình đặc sắc, từ ngơ ngác, bất ngờ đến bàng hoàng không thể tin được.
Trên tờ giấy vàng khổ lớn chỉ viết độc một chữ “Sống”, nét chữ tròn đều lưu loát lúc này lại như một tấm tử bài tuyên án hành quyết đối với phân nửa số nam nhân có mặt.
“Không… không thể nào… sao… sao có thể như thế? Tại sao lại là thăm ” Sống”? Thượng tiên, có phải là ngài thua không nổi nên cố ý dùng phép thuật tráo đổi chữ trên đó? Ngài chính là muốn giết chúng ta, ngài không giữ lời.”
Thiệu Văn Khuông sắc mặt đại biến liên tục lắc đầu lùi về phía sau, hắn không thể chấp nhận được sự thật nên quy chụp hết mọi tội lỗi lên đầu Chu Cương Liệt. Những người khác nghe hắn nói như thế cũng đưa mắt nhìn qua, từng ánh nhìn không che giấu sự nghi hoặc ngờ vực. Với nhân phẩm xấu xa của hắn thì chuyện dùng pháp thuật tráo thăm cũng không phải không thể.
“Hừ, đừng tự huyễn hoặc bản thân nữa. Ngươi nghĩ tiên nhân như bổn tôn lại phải dùng thủ đoạn gian lận để đối phó với một đám chuột con như các ngươi sao?”
Chu Cương Liệt nhếch môi khinh khỉnh đáp, những người xung quanh nghe vậy cũng chợt tỉnh ngộ, đúng a, ở đây xét về cả thực lực lẫn thân phận thì gã Tinh Chủ kia đều hơn xa tít tắp bọn họ, nếu hắn muốn dồn kẻ nào vào chỗ chết cũng chỉ là việc một cái búng tay mà thôi, sao phải dùng mưu hèn kế bẩn làm gì cho rắc rối.
Như vậy có nghĩa là ván cược vừa rồi thực sự Thiệu Văn Khuông đã thua, không hề có mánh khóe nào trong đó cả, tên công tử kia khôn quá hóa ra dại, tính toán cho lâu rồi cày sâu chết lúa.
“Không… không thể nào… sao… sao ta có thể sai được cơ chứ…”
Thiệu Văn Khuông sắc mặt tái nhợt lảng tránh những ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống của đám đồng bọn đối với mình. Bọn họ đã tin tưởng vào trí tuệ đảm lược mà giao quyền quyết định cho hắn, không ngờ kết cục lại khiến phân nửa người sắp đối diện với họa sát thân.
Chu Cương Liệt không nói không rằng, nắm tay khẽ siết lại, dường như ngay lập tức gần chục gã công tử trong đám không chút biểu hiện nào đã hóa thành sương máu tiêu tán trong thiên địa, chết đến không thể chết thêm được nữa.
Những kẻ may mắn còn sống thì sợ đến thất hồn lạc phách vội vàng quỳ xuống lạy như tế sao, tên nào tên nấy nước mắt nước mũi giàn giụa luôn miệng cầu xin tha thứ.
Chu Cương Liệt phủi phủi bàn tay không quan tâm tới những tên hèn nhát đó, hắn tiến tới đưa bàn tay vỗ vỗ vai Thiệu Văn Khuông đang đứng bất động, giọng đắc ý châm chọc.
“Thông minh, ngươi thực rất thông minh. Nhưng những kẻ cố khoe khoang sự thông minh như vậy thường sống không thọ đâu. Bổn tôn cho ngươi hay một chuyện, kỳ thực trong cả hai tờ giấy đó đều là chữ ” Sống” cả, nếu khi nãy ngươi chịu lật mở nó ra thì kết cục hiện tại đã khác rồi.
“Khôn ngoan sao lại với trời. Tất cả đều vì ngươi quá tự phụ, cho là mình đủ thông minh để đoán biết được suy nghĩ và hành động của ta. Thật nực cười.”
Lời chốt hạ đó giống như từng nhát búa nện thẳng vào sự tự tin của Thiệu Văn Khuông, hắn quỳ phục xuống đất, khuôn mặt cứng đờ, hai mắt mông lung thất hồn lạc phách. Sống trong sự bảo bọc của gia tộc nhiều năm, lại là người nổi bậc giữa lớp trẻ tài tuấn đã khiến hắn càng ngày càng trở nên kiêu ngạo cho rằng trí lực mưu tính của mình không hề kém cạnh những bậc tiền bối đi trước.
Hôm nay bị Chu Cương Liệt cường thế vả mặt đau điếng khiến hắn lần đầu tiên hoài nghi nhân sinh, cảm giác bản thân giống như một tên tội đồ thất bại toàn tập.
Phải chi lúc đó hắn đừng suy tính sâu xa, lại cẩn thận mở lá thăm ra kiểm tra thì một nửa đồng bạn đã không phải mất mạng oan uổng.
Không để tên này nghĩ ngợi nhiều thêm, Chu Cương Liệt cũng thuận tay vung một tát đem đầu lâu hắn vỗ nát như dưa hấu. Một đời trẻ tuổi thiên kiêu cứ vậy mang theo uất hận mà ngã xuống.
Chu Cương Liệt quay sang liếc nhìn vài tên công tử còn sót lại đang vừa vái lạy vừa khóc lóc xin tha bộ dáng hèn mọn cực kỳ. Hắn thở dài một hơi, lắc đầu nhẹ giọng nói.
“Ài, được rồi, lúc nãy đã nói chỉ giết một nửa thì ta nhất định sẽ giữ lời. Các ngươi xem như may mắn, giờ thì mau cút đi khuất mắt, lần sau nếu để ta gặp lại thì bổn tôn nhất định sẽ lấy mạng các ngươi.”
Chu Cương Liệt quay lưng, tay áo khẽ phẩy ra hiệu đuổi người, đám công tử đang quỳ lạy đều ngưng bặt như không tin vào tai mình. Người kia vậy mà thực sự chịu thả họ rời đi. Cả bọn không nghĩ ngợi nhiều mừng rỡ đến rơi cả nước mắt vội vã vái tạ như tế sao.
Bọn họ không bao giờ muốn ở lại cái nơi đầy rẫy sát cơ này thêm một phút giây nào nữa. Dù sau này đã mất đi hậu thuẫn từ gia tộc trở thành chó nhà có tang nhưng chỉ cần giữ được mạng là tốt lắm rồi, còn ai có tâm tư nghĩ đến cơ nghiệp hay báo thù nữa chứ.
Đám đông nữ quyến thấy vị sát tinh kia thế mà lại chịu thả người rời khỏi đều vô cùng thắc mắc không biết hắn đang nghĩ gì. Vài quý phu nhân nhìn về phía con cháu nhà mình trong lòng trăm mối phức tạp.
Đúng là một đám bạch nhãn lang bất nghĩa vô nhân, khi có cơ hội thì lập tức tự mình đào tẩu không hề đoái hoài gì tới những người mẹ, người chị em của mình vẫn còn đang ở trong tay địch nhân. Các nàng đối với những đứa con cháu trai này sớm đã bất mãn không còn chút trông mong gì nữa rồi.
Nhưng những gì xảy ra tiếp sau đó càng khiến những người ở lại càng thêm bàng hoàng hơn. Gần chục tên công tử ôm theo tâm trạng thấp thỏm vui mừng sau khi thoát khỏi cửa tử vội vã đứng lên rời đi.
Nhưng khi bọn họ vừa quay đầu lại đã thấy Chu Cương Liệt không biết từ bao giờ đã xuất hiện trước mặt đang tủm tỉm lom lom nhìn cả đám, điệu bộ cực kỳ trêu tức châm chọc nói.
“Ồ, nhanh như vậy lại gặp nhau rồi.”
???
Gần mười gã trẻ tuổi cùng với đám đông nữ quyến phía sau đều mắt chữ A mồm chữ Ô trước diễn biến khó hiểu này. Vị Tinh Chủ kia đây là muốn làm gì a? Vừa rồi còn nói tha mạng cho những tên công tử kia, bây giờ lại chặn đường không để họ rời đi, không lẽ hắn lại đổi ý rồi?
“A… thượng… thượng tiên, ngài còn có gì dặn dò sao?” Một tên đại diện run cầm cập bước ra lắp bắp hỏi, hắn thực sự sợ đối phương sẽ một trảo chụp chết mình tại chỗ.
“Không phải bổn tôn đã nói rồi sao? Chỉ tha cho các ngươi một lần, nếu sau này gặp lại ta sẽ lấy mạng tất cả. Bây giờ đã gặp lại rồi, các ngươi cũng nên lên đường đi thôi.” Chu Cương Liệt khoanh tay hóm hỉnh cười nhạt.
“A… không, sao lại… ngài…”
“Phốc…”
Không để tên kia kịp nói thêm lời dây dưa, Chu Cương Liệt đã lập tức phất nhẹ tay áo, kình lực thao thiên quét qua nhanh chóng đem tên vừa nói cùng cả đám phía sau toàn bộ đều hóa thành sương máu rơi đầy đất, cả thần hồn cũng bị diệt vong không cho chúng cơ hội cầu sinh nào.
“Chậc chậc, bổn tôn đã cho cơ hội rồi, chỉ là các ngươi không biết nắm bắt thôi.” Hắn phủi tay thở dài điệu bộ còn vô cùng từ bi thương tiếc.
Toàn trường lặng ngắt như tờ, một loạt hành vi vô sỉ của hắn làm đám người có mặt đều hết sức cạn lời, cả Trần Thục cùng vạn thôn dân cũng nhìn nhau không biết nói gì hơn.
Gã này quả nhiên chẳng hề muốn để bất kỳ ai chạy khỏi. Giây trước vừa nói tha cho mấy tên kia rời đi, còn hăm dọa nếu gặp lại lần nữa sẽ giết sạch. Giây sau đã xuất hiện trước mặt cả đám, như vậy liền tính là lần sau gặp lại rồi…
Con mẹ nó thật đúng là vô sỉ đê tiện hiếp người quá đáng a…
Mọi người lúc này dần chợt ngộ ra tính cách của gã tự xưng là người nhà trời này.
Ngay từ đầu tên đại gian ác này đã không hề ý định tha cho bất kỳ ai trong đám công tử nhưng cũng không vội xuống tay hạ sát. Hắn như một đầu báo săn đang chơi đùa với con mồi. Giữ họ lại, dùng lời nói để thao túng tâm lý, nhen nhóm cho họ ngọn lửa về niềm tin và hy vọng sống sót sau đó lại lạnh lùng thẳng thừng dập tắt.
Hắn tận hưởng việc đem cảm xúc cùng nỗi sợ hãi bi ai đến cùng cực của người khác ra làm trò tiêu khiển. Một kẻ có tâm tính biến thái như vậy không ngờ lại là Chính Thần đến từ Thiên Đình.
Chu Cương Liệt đứng trước hàng vạn ánh nhìn kỳ dị của toàn trường vẫn nở nụ cười nham nhở chẳng chút xấu hổ. Hắn là một người đàn ông thư giãn, tận hưởng những điều mà bản thân thấy thú vị là được, không cần quan tâm tới những ánh mắt soi mói phán xét kia.
Lúc này, Quan Tùng từ trong đống đổ nát nơi trạch viện Hạ Hầu gia cũng đã nhảy ra, một tay hắn xách theo thủ cấp đẫm máu be bét của Hạ Hầu Khâm sớm đã tắt lịm sinh cơ, tay kia nâng niu một vật nhìn như khối cầu thủy tinh lấp lánh ánh sáng mờ ảo.
Hắn bộ dạng hối hả ném mạnh đầu lâu đã bị cắt xẻo không nhìn ra dung mạo của Hạ Hầu Khâm xuống trước đám nữ tử khiến các nàng sợ chết khiếp sau đó liền chạy đến trước mặt Chu Cương Liệt quỳ gối nâng lên khoả cầu thủy tinh, giọng khàn khàn gấp gáp.
“Tiền bối, ngài xem… tại hạ ở trong hậu trạch Hạ Hầu gia đã tìm thấy cái này, ta cảm nhận bên trong có lưu giữ khí tức rất giống của Hồng Loan nhưng vô cùng mờ nhạt. Liệu… liệu có khả năng nàng…”
Quan Tùng nói đến đây thì sắc mặt đã khẩn trương đến run rẩy, trong đáy mắt vốn chỉ có sát khí cùng oán hận tích tụ nay đã xuất hiện thêm chút ánh sáng hy vọng.
Chu Cương Liệt nghe vậy liền cầm vật kia lên dụng tâm dùng thần thức quan sát. Sau vài giây sắc mặt hắn cũng dần giãn ra khẽ gật đầu.
“Ngươi không nhìn sai đâu. Đây là Trấn Hồn Châu, một bảo vật chuyên môn dùng để giam giữ hồn phách. Linh hồn của Hồng Loan đúng là đang ở bên trong.”
“Hít… tiền… tiền bối… vậy… vậy có phải là… nàng còn cứu được?” Quan Tùng hít vào một hơi, mừng rỡ đến run rẩy quỳ dưới chân Chu Cương Liệt gấp giọng hỏi.
Nhưng đáp lại hắn chỉ là một cái lắc đầu thở dài đầy phũ phàng khiến chút chấp niệm vừa nhen nhóm đã lần nữa vụt tắt.
“Hồn phách của Hồng Loan sau khi bị cưỡng ép rút khỏi thân xác lại phải chịu dò xét ký ức khiến nàng tổn thương nặng nề, ba hồn bảy phách chỉ còn sót lại một hồn ba phách.”
“Trấn Hồn Châu này tuy là vật giam cầm nhưng cũng vô tình giúp cho linh hồn nàng có thể tồn tại được tới hiện tại, nếu bây giờ ta rút ra e là chút hồn phách đó cũng sẽ nhanh chóng tiêu biến sạch sẽ trong thiên địa.”
“Vậy… vậy phải làm sao đây… tiền bối nhất định có cách đúng không? Tại hạ xin ngài hãy ra sức cứu giúp, Quan mỗ dù có mất mạng cũng cam nguyện.”
Quan Tùng hai mắt đã đẫm lệ run run quỳ mọp xuống khấu đầu khẩn thiết, sự chung tình của hắn còn làm dân làng phía sau cùng một đám nữ lưu thế gia lắc đầu xót xa thương tiếc.
“Hừm, trong Trấn Hồn Châu này ngoài Hồng Loan còn có mấy nghìn tàn hồn của tu sĩ khác nữa, đám thế gia các ngươi tự cho rằng mình là danh môn chính đạo, liên tục oán thán nói bổn tôn là tà tu tàn nhẫn ác độc. Giờ xem ra các ngươi cũng không phải thứ tốt lành gì lắm nhỉ?”
Chu Cương Liệt nâng Trấn Hồn Châu giơ lên trước mặt đám nữ quyến, lời mỉa mai của hắn làm các nàng hết sức khó chịu nhưng chỉ có thể cúi đầu không ai dám lên tiếng.
Sau một phen hỏi han hắn cũng đã biết nguồn gốc của bảo vật giam cầm linh hồn này. Hạ Hầu gia vốn là một gia tộc chủ tu đao pháp sát phạt truyền đời, lấy đao nhập đạo, Trấn Hồn Châu kia là bảo vật thuộc về đứa con trai út của lão tổ Hạ Hầu.
Tên này tu luyện đao pháp Trảm Hồn, chuyên môn dùng linh hồn tu sĩ để tế luyện rèn giũa cho binh khí của bản thân. Bởi vậy hắn mới thường xuyên thu thập hồn phách nuôi nhốt trong Trấn Hồn Châu để dành dùng dần.
Sau khi đọc xong ký ức của Hồng Loan, thấy nàng đã suy yếu vô dụng nên Hạ Hầu Khâm liền tùy tiện vứt cho tên đệ đệ của mình. May mà nàng vẫn chưa bị đem ra để tế luyện.
Quan Tùng nghe xong máu nóng lại lần nữa bốc lên, nếu không phải tên con trai út của Hạ Hầu lão tổ đã sớm bị Chu Cương Liệt đánh bạo đầu chết tươi thì hắn thật muốn lần nữa phanh thây xẻ thịt đối phương ra mới thỏa cơn giận này.
“Ừm, tình huống hiện tại chỉ còn một phương pháp duy nhất để cứu Hồng Loan.”
Giọng Chu Cương Liệt trầm ngâm ngay lập tức giúp Quan Tùng bừng tỉnh, hơi thở hắn gấp gáp nhưng vẫn cố dằn lòng để nghe đối phương nói hết.
“Chuyển kiếp.”
Hai từ vừa thốt ra khiến Quan Tùng sắc mặt chợt trở nên mờ mịt.
“Ý tiền bối là…”
“Ừm, hiện tại thần hồn của nàng chịu phải tổn hao tới mức không thể khôi phục, Thiên hồn và Nhân hồn sớm đã tan biến vào trời đất, chỉ còn lại Địa hồn vốn quy về Minh Giới Âm Ti bị giam giữ trong này.”
“Dù ta có cố gắng tái tạo nhục thân đem Hồng Loan cứu tỉnh thì phần đời còn lại nàng cũng chỉ như một con rối không có tri giác, mất hết thất tình lục dục, không thể tu luyện, cũng chẳng thể nhớ được ai.”
“Phương pháp hữu hiệu nhất là đem Địa hồn kia đánh vào luân hồi giúp nàng sống lại một kiếp khác. Rồi một ngày nào đó ở tương lai ngươi có thể tìm nàng trở lại.”
“Không thể nào… Hồng Loan… nàng sẽ không nhớ được ta sao…”
Quan Tùng cả người xụi lơ vô lực quỳ trên đất, ánh mắt thất thần nhất thời khó thể chấp nhận. Chu Cương Liệt khẽ lắc đầu tiến tới vỗ vai khích lệ.
“Ngươi phải mạnh mẽ chấp nhận hiện thực, còn giữ được một hồn ba phách của nàng đã là niềm vui may mắn ngoài ý muốn rồi. Khi đưa nàng vào luân hồi bổn tôn sẽ lưu lại một ấn ký, sau này chúng ta có thể dựa vào đó để tìm lại nàng trong vạn trượng hồng trần.”
“Hộc… tại hạ hiểu rồi… đa tạ tiền bối.”
Quan Tùng thở hắt ra một hơi, hắn đã nghĩ thông suốt, đúng như Chu Cương Liệt nói, Hồng Loan còn một tia sinh cơ chính là việc hắn vui mừng vô cùng, ít nhất thì hắn không mất nàng vĩnh viễn. Tương lai chỉ cần chờ đợi nàng chuyển kiếp, dù phải đi đến cùng trời cuối đất hắn vẫn sẽ tìm nàng trở về.
Chu Cương Liệt đưa lại Trấn Hồn Châu cho Quan Tùng cất giữ, bây giờ chưa phải lúc để giúp nàng luân hồi, hắn còn vài việc cần phải giải quyết dứt điểm ở đây.
| Thông tin truyện | |
|---|---|
| Tên truyện | Thiên bồng nguyên soái - Quyển 4 |
| Tác giả | Chưa xác định |
| Thể loại | Truyện sex dài tập |
| Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện sex phá trinh, Truyện xuyên không |
| Tình trạng | Update Phần 36 |
| Ngày cập nhật | 26/10/2025 05:33 (GMT+7) |