Thậm chí họ còn cảm nhận uy áp tiên nhân vừa nãy vẫn còn đè ép khiến ai nấy đều hít thở không thông hiện tại lại tan biến như chưa từng tồn tại. Từng người mang theo đủ loại tâm tình hoang mang ngơ ngác mở mắt ra nhìn quanh quất.
Tràng cảnh vẫn như cũ, tên thiếu chủ Hạ Hầu gia nằm lê lết dưới đất, miệng liên tục hộc ra máu tươi, nét mặt điên cuồng lộ rõ vẻ hoảng hốt cùng oán độc thâm sâu.
Bên phía còn lại thôn dân Hoang Lĩnh đang phấn khởi hoan hô vỗ tay rào rào, có người còn trực tiếp quỳ xuống bái lạy thành kính. Bên ngoài hộ tráo, gã nam nhân cao lớn như hộ pháp kia vẫn hiên ngang đứng đó, bốn cô gái dung mạo mỹ miều toàn thân lõa lồ đang vây xung quanh hắn mà ôm ấp dựa sát không rời.
Làm đám Thập Nhất gia chú ý chính là vật đang nằm lơ lửng trong lòng bàn tay đối phương kia. Rõ ràng chính là miếng ngọc giản chứa đựng một kích toàn lực của gia chủ Hạ Hầu thị lúc này đã vỡ thành từng mảnh vụn.
Nếu nhìn kỹ có thể thấy được từng luồng đao ý lạnh lẽo sắt bén liên tục giãy giụa muốn phóng ra nhưng không tia nào thoát khỏi tầm tay người kia, cuối cùng hắn chỉ nhẹ nhàng nắm tay lại đem cả những mảnh ngọc giản lẫn công kích cấp độ Chân Tiên đó đều dập tắt ngúm.
Khi hắn mở bàn tay ra thì nơi đó chỉ còn lại một nhúm bột vụn màu xanh lục, một cơn gió nhẹ thổi qua liền bay biến sạch sẽ. Đám người Thập Nhất gia đứng chết trân tại chỗ, biểu cảm trên khuôn mặt từng người cực kỳ đặc sắc.
Đùa sao chứ? Một kích toàn lực của gia chủ nhà Hạ Hầu cứ thế bị người kia nhẹ nhàng phá giải rồi? Thậm chí còn là bẻ gãy nghiền nát không thể gây ra chút thương tổn dù chỉ một sợi tóc của hắn. Gã này là thứ yêu quái gì?
Phải biết ngoại trừ các lão tổ thì vị gia chủ Hạ Hầu Khâm kia trong bát đại gia tộc cũng là kẻ có thực lực đỉnh lưu số một số hai. Hắn tu luyện đao pháp đến trình độ xuất thần nhập hóa, một nhát chém xuống có thể chẻ đôi cả núi sông.
Thế mà hôm nay họ lại chứng kiến đao pháp bá đạo tuyệt luân đó bị một người tùy ý đùa giỡn trong lòng bàn tay giống như món đồ chơi không có chút sát thương nào. Kẻ này thực lực đáng sợ vượt qua khỏi nhận thức của bọn họ rất xa a.
“Ọc… khục… ông… ông ể ào… ươi… ươi…”
(Không thể nào… ngươi… ngươi…)
Hạ Hầu công tử lúc này mặt đã cắt không còn giọt máu, đến đây thì dù là một kẻ ngu dốt như hắn cũng đã hiểu ra vấn đề, kẻ kia có thể đem đòn tất sát của phụ thân hắn hóa giải dễ dàng, điều đó chứng tỏ người đối diện có thực lực ngang tầm thậm chí khả năng còn cao hơn cha hắn.
Một tia hối hận thoáng quá trong đáy mắt, hắn đã chọc phải loại đối thủ gì thế này? Nhưng vốn đã quen sống dưới cảm giác ưu việt hơn người lại được chiều chuộng từ nhỏ khiến tên thiếu chủ kia chẳng những không biết ăn năn mà thậm chí còn phát cuồng hơn.
Hắn nhìn Chu Cương Liệt đầy oán độc, sau đó quay sang phía lão giả Thập Nhất dùng thần thức truyền âm lớn giọng quát nạt.
“Thập Nhất thúc! Ngươi muốn đứng nhìn ta chết sao? Mau gọi cho phụ thân ta… không, gọi cả lão tổ nữa. Để bọn họ nhanh tới cứu ta, nếu ta có mệnh hệ gì, thì ngươi và cả gia quyến của ngươi đều sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”
Nghe những lời đe dọa đầy sát tâm đó lòng Thập Nhất gia lại lạnh đi một phần, ông ta biết mình đã thờ sai chủ rồi, nhưng hiện tại còn có thể hối hận nữa sao?
Phía sau ông ta còn có thê tử và con cháu, nếu hôm nay khiến gã thiếu chủ chịu thêm bất kỳ thương tổn nào thì gia đình ông ta chắc chắn sẽ bị liên lụy khó sống đến ngày mai. Lão Thập Nhất thở dài một hơi, trong lòng đã làm ra lựa chọn, bàn tay ông ta lóe lên lại xuất hiện một khoả lệnh bài.
Đây không phải thủ đoạn phong ấn một kích toàn lực mà là lệnh bài chuyên dùng để gọi cứu viện từ gia chủ, giống như thứ mà đám người Thiết Mộc Tử La, Lệ Nhiễm Sương đã sử dụng trong trận chiến ở Tuyết Liên Cung trước đó. Chỉ cần bóp nát lệnh bài thì phía gia chủ rất nhanh sẽ cảm ứng được đại sự mà chạy đến.
Nhưng khi lão giả Thập Nhất vừa định kích hoạt lệnh bài thì bỗng vụt một cái bàn tay ông ta đã trống trơn. Ở phía đối diện, Chu Cương Liệt không biết từ đâu lấy tới một cái bảo tọa chạm khắc khá tinh xảo, hắn đang điềm nhiên ngồi vắt chân ở đó, trên tay cầm lệnh bài vừa đoạt được lật tới lật lui ngắm nghía rồi bĩu môi tùy tiện ném ra sau đầu.
Trần Thục các nàng thì đang nhu thuận đứng hầu hai bên, người bóp vai, người rót trà, biểu hiện nhàn nhã không chút để tâm tới tình cảnh căng thẳng hiện tại.
“Tiền bối… ngài, ngài muốn làm gì?” Lão Thập Nhất khó khăn mở lời, đối phương đây là không muốn bọn họ gọi cứu binh hay sao?
“Hừm, thật nhàm chán, muốn làm gì thì cứ đường đường chính chính mà hành sự, sao cứ phải lén lút thậm thụt. Các ngươi không phải muốn gọi viện binh đến ứng cứu sao? Để bổn tôn giúp các ngươi một tay nhé.”
Nói rồi Chu Cương Liệt liền ngẩng đầu lên thiên không gằn giọng quát lớn.
“Lũ chuột già các ngươi, còn không mau cút hết ra đây mà lãnh tội!”
Đại trạch của bát đại thế gia chìm trong tĩnh lặng chết chóc khi giọng Chu Cương Liệt mang theo bá khí cùng uy áp kinh thiên quét qua. Thanh âm của hắn như sấm rền từ cửu thiên vang vọng thẳng vào não hải mọi sinh linh. Không gian theo đó lăn tăn từng vòng gợn sóng, đại trận hộ trạch của các nhà đều đồng loạt rung chuyển rồi ầm ầm sụp đổ.
Hạ Hầu gia, trong mật thất thâm u, một lão giả diện mạo tầm ngoài sáu mươi thân thể lại vô cùng cường kiện đang ngồi trên bồ đoàn nhập định, bên cạnh ông ta còn có một thanh cự đao màu ánh kim chuôi chạm khắc hắc long đang bay lơ lửng.
Khoảnh khắc đại trận hộ tộc bị chấn vỡ, ông ta bất chợt mở bừng mắt, đồng tử co rụt, tiên khí quanh thân cuồn cuộn tán loạn. Tâm cảnh vốn đang trong trạng thái đả tọa bị phá rối khiến ông ta chịu phải phản phệ mồm hộc ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt đi.
“Là kẻ nào?” Ánh mắt lão giả lộ rõ vẻ hung ác cay nghiệt, ông ta lập tức bật người dậy thoắt cái lao ra khỏi mật thất phóng lên không trung, thần thức tỏa rộng muốn lùng tìm cho được kẻ gây rối.
Cao tầng Hạ Hầu gia cũng đã sớm phát giác ra vấn đề, một nam tử trung niên dung mạo có vài phần giống với Độc Mục Hiệu Uý, nét mặt âm trầm gấp rút chạy tới bên cạnh lão giả, phía sau còn có vài người nữa.
Người này chính là Hạ Hầu Khâm, huynh trưởng của Hạ Hầu Thành, cũng là gia chủ hiện tại của Hạ Hầu thị. Hắn ta hướng về phía lão giả thắc mắc.
“Phụ thân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Luồng uy áp cùng giọng nói vừa rồi… không lẽ có địch nhân tập kích tới?”
Hạ Hầu lão tổ sau khi dùng thần thức quan sát hết một lượt cuối cùng lại tập trung về hướng cổng thôn Hoang Lĩnh. Biểu cảm của ông ta từ tức giận oán độc ban đầu lúc này đã hoàn toàn chuyển biến, bàng hoàng đến khó tin, thân thể run lên từng hồi, cả thanh đại đao luôn theo sát bên cạnh giống như cũng cảm nhận được tâm tình bất ổn của chủ tử mà ngân lên ong ong.
Hạ Hầu Khâm chưa bao giờ thấy vị phụ thân vốn nóng tính của mình biểu lộ thất thố như thế, hắn cũng theo hướng Hạ Hầu lão tổ đang nhìn mà tập trung chú ý.
Tiếp sau đó thì cũng tới phiên vị gia chủ này trợn mắt há hốc mồm, hắn đang thấy gì? Trên mảnh sân rộng trước cổng thôn đang vô cùng náo nhiệt, đứa con trai mà hắn cưng chiều yêu thương nhất đang nằm thoi thóp như chó chết, máu đọng thành vũng nhuộm đỏ cả y phục, khuôn mặt tuấn tú của nó bị đánh sưng vù như đầu heo, hàm dưới vỡ vụn răng môi lẫn lộn.
Phía trước là mười mấy gã cận vệ của các nhà trong đó có cả lão giả Thập Nhất đang đứng bất động, đối diện bọn họ là một tên nam nhân vóc dáng cao lớn ung dung ngồi trên ghế bộ dáng hết sức phè phỡn, xung quanh còn có bốn mỹ nữ trần truồng hầu hạ.
“Ngạn Nhi! Kẻ nào dám làm hại con trai ta?”
Hạ Hầu Khâm nghiến răng quát lớn toang xách đao lao lên nhưng lập tức đã bị lão tổ Hạ Hầu trực tiếp đưa tay ngăn trở. Hắn nhíu mày khó hiểu gấp gáp nhìn cha mình hỏi dồn.
“Phụ thân, sao người lại ngăn ta? Mau tránh ra đi, Ngạn Nhi đang gặp nguy hiểm, ta phải qua cứu nó.”
“Hừ, ngu ngốc! Ngươi đây là muốn đi nạp mạng sao? Đại địch đến rồi, không có thời gian lo cho đứa con vô dụng đó của ngươi đâu.”
Hạ Hầu lão tổ sắc mặt càng lúc càng trầm trọng, mồ hôi túa ra như tắm.
Cùng thời điểm đó, tại năm toà phủ đệ khác xung quanh dãy Hoang Lĩnh cũng có từng bóng người lao vút lên không trung, toàn bộ đều là cao tầng lão tổ của Tả gia, Hổ gia, Vương gia, Hàn gia và Thiệu gia. Bọn họ cũng như lão tổ Hạ Hầu, vừa nhìn tới vị trí của Chu Cương Liệt thì đồng loạt lạnh sống lưng, sắc mặt ngưng trọng như lâm đại địch.
Trong sảnh nghị sự của Vu gia, Vu Thừa Kiêu ngồi ở ghế chủ vị vẫn cố duy trì hình tượng nghiêm trang bình tĩnh, nhưng hai tay bên dưới áo lại đang nắm chặt, tâm tình bồn chồn lo lắng.
Những tộc nhân khác ngồi bên dưới ai nấy cũng bất ổn không yên, luồng uy áp vừa rồi họ đều cảm nhận rất rõ, có lẽ đây là một trong số ít lần những vị đứng đầu thế gia tiên môn này cảm giác mình yếu đuối bất lực đến như vậy.
May mắn là đại phu nhân đã chọn lựa đúng đắn giúp họ thoát khỏi mối nguy cơ diệt tộc lần này. Những người có mặt đều hướng về phía mỹ phụ nhân đang ngồi đằng sau gia chủ, ánh mắt tỏ rõ sự tôn trọng và biết ơn.
Lệ Nhiễm Sương chỉ khẽ cười gượng rồi cúi đầu mím môi, xem ra nàng đã cược đúng, hy sinh danh tiết trong sạch của mình để đổi lấy gia tộc được bình an qua cơn nguy nan. Nàng liếc nhìn vào tấm lưng trượng phu phía trước, trong lòng âm thầm tự tạ tội với hắn vì đã không giữ đạo làm vợ.
Sau đó nàng lại ôm lấy cô con gái út đang sợ hãi run rẩy trong lòng mà trấn an, bên cạnh còn có hai thiếu niên anh tuấn khác, chính là con trai cả và con trai thứ hai của nàng.
Phía bên Khuyển Nhung tộc bầu không khí cũng tương tự như Vu gia, đám tộc nhân đều đã được gọi về ở yên tại lều. Trong trướng bồng, Thiết Mộc Tử La đưa mắt liếc xéo về phía đại tế tư và các tộc lão, giọng nàng mang theo sự châm biếm rõ ràng.
“Sao hả? Bây giờ các ngươi có còn cho rằng quyết định của ta là sai lầm nữa không? Hừ, ta thiết nghĩ những cái tộc quy cứng nhắc khô khan lỗi thời đó cũng nên được thay đổi đi là vừa. Thờ phụng một Tổ Vu đã sớm là bụi bặm mờ mịt còn không bằng tỏ lòng tôn kính thần phục trước chủ nhân.”
“Có ngài ấy chống lưng thì Khuyển Nhung tộc chúng ta chắc chắn sẽ vĩnh viễn phồn thịnh, không còn phải nơm nớp lẩn tránh nữa. Như vậy không tốt hay sao?”
Nếu là trước đây những lời bất kính này được nói ra e là nàng đã sớm bị chư vị tộc lão ghép tội phản nghịch mà xử lý rồi. Nhưng hiện tại bọn họ dù bất mãn cũng không ai dám tùy tiện động vào nàng, Thiết Mộc Tử La là tình nô của vị tinh chủ đó, nàng mà có chuyện gì thì cả tộc e là khó mà tránh khỏi sát kiếp.
Chu Cương Liệt nhìn quanh một lượt, cảm nhận từng đôi mắt úy kị đang quan sát dò xét mình, hắn cười khẩy một tiếng, lại cất giọng trầm vang.
“Còn không mau lăn tới đây chịu tội? Đám chuột các ngươi là đang muốn thử thách sự kiên nhẫn của ta sao?”
Thanh âm oanh động vào tai từng người khiến đầu óc họ ong ong đau nhức một trận, sắc mặt cao tầng các tộc lại càng thêm căng thẳng ngưng trọng, họ đưa mắt nhìn qua nhau như thăm dò ý kiến đối phương, nhưng tuyệt nhiên chưa ai dám nhúc nhích một bước.
Chu Cương Liệt hiện tại đã buông lỏng khí tức không còn che đậy nữa khiến đám lão tổ vừa quét thần thức qua liền hoảng sợ như chuột thấy mèo. Người kia quá đáng sợ, cảnh giới tu vi vượt xa bọn họ không biết bao nhiêu lần, một bậc đại năng như vậy làm sao lại xuất hiện ở đây?
“Ồ, vẫn cứng đầu nhỉ? Quan Tùng, cho bọn chúng thêm một chút kích thích đi.” Chu Cương Liệt tựa người vào ghế thản nhiên phất tay ra hiệu.
Quan Tùng chỉ chờ có thế, gật đầu một cái rồi như u linh lao đến vượt qua khỏi mấy người Thập Nhất gia trực tiếp tới trước mặt tên thiếu chủ Hạ Hầu. Nhìn thấy nụ cười cuồng dại của kẻ sát nhân điên loạn đang tiếp cận mình, tên kia cả người mềm nhũn, đũng quần bốc lên từng cỗ mùi hôi thối kinh tởm.
Hắn vội vã lê lết cố lùi về phía sau, Quan Tùng thấy biểu hiện tuyệt vọng của kẻ thù thì càng phấn khích hơn, hắn le lưỡi liếm vết máu trên lợi trảo, nụ cười tàn ác càng nở rộ thêm.
“Là ngươi! Súc sinh! Mau cút ra, không được làm hại đến con trai ta!”
Hạ Hầu Khâm ở xa xa chứng kiến mọi việc càng thêm nóng lòng gấp gáp quát lớn, nếu không phải bị lão tổ giữ chặt thì có lẽ hắn đã lập tức xông đến đem Quan Tùng chém làm hai đoạn rồi.
“Khửa khửa… Hạ Hầu gia… Hạ Hầu Khâm… ngươi vẫn còn nhớ ta chứ? Lúc trước ngươi đã thẳng tay tàn nhẫn giết chết vợ ta… Còn đem thần hồn của nàng rút ra khiến nàng chịu bao nhiêu đau đớn… Những thống khổ đó hôm nay lão tử sẽ trả lại trên người tên con trai cưng của ngươi… Ta muốn để ngươi cảm nhận được sự bất lực giày xéo khi tận mắt chứng kiến người thân của mình bị hành hạ đến chết…”
Quan Tùng gằn giọng đầy tàn nhẫn, lợi trảo kim thiết bén ngọt tỏa ra từng trận sát khí đen kịt vung lên, Hạ Hầu thiếu chủ còn chưa kịp kêu thét thì toàn bộ gân tay gân chân lẫn đầu lưỡi đều đã bị cắt đứt lìa.
“Ngô… ô… ọc… hộc… ưm… AAAA…”
Miệng vết thương liên tục gặp tà khí từ lợi trảo ăn mòn khiến tên này đau đớn đến mức quằn quại lăn lộn trên đất như con rắn bị đánh dập đầu. Hắn muốn hướng về phía phụ thân mà kêu cứu nhưng miệng lưỡi đã chịu thương tổn nghiêm trọng không thể thốt ra một lời hoàn chỉnh nào.
Lúc này đây vị thiếu chủ gia tộc này đã hối hận đến xanh ruột rồi, hai mắt hắn đẫm lệ chỉ còn sự sợ hãi cùng tuyệt vọng dâng tràn.
“Ngươi… thế mà dám ra tay với Ngạn Nhi của ta! Ta muốn ngươi chết… Phụ thân, người mau tránh ra, ta phải đi cứu nó!”
Hạ Hầu Khâm vốn là người nóng nảy, thấy con trai chịu khổ hình sống không bằng chết như thế càng khiến hắn điên tiết hơn, lý trí hoàn toàn bị thù hận che mờ, lúc này hắn chỉ muốn lập tức xông đến phanh thây xẻ thịt kẻ đã hại con mình ra.
“Ngươi bình tĩnh lại cho ta! Đại địch ngay trước mắt, tính mạng chúng ta còn khó bảo toàn, còn có thời giờ để lo cho một tên hậu bối phế vật ư?”
Hạ Hầu lão tổ tức giận thẳng tay giáng vào mặt con trai một tát. Trong lòng ông ta lại đang nghĩ đến đường lui, thậm chí còn tính đến chuyện phải vứt bỏ toàn bộ tộc nhân để trốn thoát.
Kẻ ngồi dưới kia quá kinh khủng, bọn họ một đám Kim Tiên lão tổ chỉ mới cảm nhận sơ qua khí tức cùng uy áp của đối phương thôi mà đã hoàn toàn mất sạch chiến ý, không ai dám ra mặt. Xem ra lần xuất thế này của họ thực đúng là sai lầm nối tiếp sai lầm rồi.
“Khặc khặc… Tiểu súc sinh này coi bộ không thể cầm cự lâu hơn được nữa rồi, Hạ Hầu lão cẩu, ngươi mà không nhanh đến đây cứu giúp thì nó chết chắc đấy nhé. Để xem tiếp theo ta nên xuống tay ở vị trí nào đây.”
Quan Tùng ngữ điệu đầy trêu ngươi cười sằng sặc đắc ý, một chân hắn giẫm lên ngực Hạ Hầu Ngạn, người hơi cúi xuống bộ dáng suy xét đánh giá con mồi.
“Đáng hận…” Hạ Hầu Khâm bàn tay siết chặt chuôi đao, lông mày dựng đứng, môi bị cắn đến bật máu, hắn đường đường là gia chủ của một thế gia tiên môn đã khi nào lại gặp tủi nhục như vậy. Tận mắt chứng kiến con trai yêu quý của mình bị người ta hành hạ, mà kẻ thủ ác lại chỉ là một tên kiến hôi phàm giai.
“Hạ Hầu lão cẩu, ngươi đã do dự không quyết, vậy thì để lão tử phế bỏ thằng nhóc này, Hạ Hầu gia ngươi đời này xem như tuyệt tự rồi… khửa khửa…”
Quan Tùng liếm mép, ánh nhìn như rắn độc, cảm giác báo thù khiến hắn lâng lâng hưng phấn. Đôi lợi trảo không chút lưu tình nhắm vào vị trí đan điền cùng đũng quần của Hạ Hầu Ngạn mà xuất lực.
“Đùng… xoẹt…”
“Um… A… AAAAA!!!”
Đan điền nát vụn, hạ căn thứ đại diện cho năng lực nam nhân cũng bị hủy trở thành một đống thịt bầy nhầy. Cơn đau thốn tới tận óc khiến Hạ Hầu Ngạn chỉ kịp thét dài một tiếng, ánh mắt trợn trừng nhìn về phía cha mình rồi đồng tử dần dần tan rã trực tiếp ngất đi.
“Ngạn Nhi!!! Ác đồ… ta với ngươi không đội trời chung…”
Hạ Hầu Khâm như trở nên điên cuồng, hai mắt hắn giăng đầy tơ máu, râu tóc dựng ngược oán độc quát to, vì đang bị Hạ Hầu lão tổ kìm hãm không thể lao lên nên hắn chỉ có thể tích súc lực lượng chân khí vào trong thanh đại đao trong tay sau đó ném thẳng nó về phía Quan Tùng.
Đại đao xoay tròn như cánh quạt mang theo sát phạt chi ý cùng oán hận ngút trời xé toạc không gian mà lao đến, lực lượng cấp Chân Tiên hậu kỳ khóa chặt mục tiêu giống như không đem địch nhân chẻ làm đôi thì quyết không dừng lại.
Đao ý bậc này Quan Tùng tự biết bản thân tuyệt đối sẽ không thể đỡ nổi, hắn chỉ có thể đứng yên tại chỗ phó mặc bản thân theo số mệnh, trong lòng có niềm tin tuyệt đối tiền bối sẽ ra tay cứu mình.
Không làm hắn thất vọng, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc nhất chỉ thấy Chu Cương Liệt đang ngồi phía sau tùy tiện phất tay một cái, thân thể của Hạ Hầu Ngạn theo đó bị cách không nâng lên, tứ chi dang rộng chắn ngay trước mặt Quan Tùng.
Cùng lúc này đại đao cũng đã áp sát, chỉ nghe xoẹt một tiếng, lưỡi đao chém theo phương thẳng đứng rọc một đường từ giữa trán xuống trực tiếp đem tên thiếu chủ kia cắt làm hai nửa.
Với thế công mãnh liệt đó tưởng đâu đại đao vẫn sẽ tiếp tục trảm sát xuống đầu Quan Tùng nhưng khi sắp tiếp cận tới hắn thì bỗng vang lên một tiếng keng khô khốc giống như lưỡi đao va phải tấm thép.
Thanh đao văng ngược ra sau, lực phản chấn mạnh mẽ khiến thi thể đã bị chẻ làm đôi của Hạ Hầu Ngạn lần nữa dưới áp lực nổ tung thành mảnh vụn. Cơn mưa máu thịt hòa lẫn rơi vãi nhuộm đại địa thành một màu đỏ tươi của chết chóc.
| Thông tin truyện | |
|---|---|
| Tên truyện | Thiên bồng nguyên soái - Quyển 4 |
| Tác giả | Chưa xác định |
| Thể loại | Truyện sex dài tập |
| Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện sex phá trinh, Truyện xuyên không |
| Tình trạng | Update Phần 36 |
| Ngày cập nhật | 26/10/2025 05:33 (GMT+7) |