Thủ cấp của hắn cùng hai tên hộ vệ bị cắm trên cọc tre nhọn, mắt mở trừng trừng, nét mặt hoảng sợ tột độ đọng lại, như những đồ vật trưng bày chiến tích thập phần ghê rợn. Gió thổi qua, cọc tre khẽ rung, máu nhỏ tí tách khiến đất đá nhuộm một màu đỏ thẫm, toát lên sát khí kinh hồn.
Bầu không khí rơi vào tĩnh lặng chết chóc sau đó thoáng chốc lại vỡ òa bởi tiếng hò reo rung trời. Bên trong hộ tráo, đám thôn dân Hoang Lĩnh vừa hoàn hồn sau cú sốc nhao nhao gào thét, ánh mắt đỏ ngầu chuyển từ phẫn nộ sang hả hê.
Họ giơ cao cuốc xẻng, gậy gộc cười lớn, vỗ tay vang dội khi tận mắt chứng kiến ác nhân phải đền tội.
“Hay, hay… haha, giết hay lắm.”
“Hừ, tên ôn con ngoại lai dám buông lời bất kính với thượng tiên của chúng ta, xứng đáng chết hàng vạn lần.”
“Ô ô… giết hết bọn chúng đi, nợ máu phải trả bằng máu.”
Thái trưởng thôn sắc mặt lại trở nên ngưng trọng, ông ta chen qua đám đông tiến sát hộ tráo. Đôi mắt ông sắc bén, chăm chú quan sát dung mạo nam nhân trung niên đứng ngoài cổng sau đó cất tiếng gọi, giọng khàn khàn.
“Các hạ là… Quan đại nhân?”
Quan Tùng không đáp, ánh mắt lạnh như băng, sát ý sắc bén khóa chặt đám công tử thế gia còn lại như mãnh thú đang lựa chọn con mồi kế tiếp, mỗi cái liếc mắt đều khiến bọn kia run rẩy.
“Quan đại nhân, ngươi sao lại ra nông nỗi này? Phe địch còn có tiên nhân chưa ra mặt, ngài mau rời khỏi đây đi, kẻo bọn chúng kéo tới thì sẽ không kịp nữa.”
Thái trưởng thôn dù không hiểu vì sao Quan Tùng lại hóa thành bộ dạng này nhưng ông cũng tự biết rõ, bọn công tử kia chỉ là một đám nhị thế tổ ăn chơi trác táng, phía sau chúng còn có tiên nhân chống lưng tu vi có khi sánh ngang với Chu thượng tiên mà thôn dân tôn thờ. Hắn chắc chắn không phải đối thủ của những lão tổ ẩn mình phía sau kia.
Phu thê Quan Tùng dù sao cũng là bạn hữu lâu năm với thôn Hoang Lĩnh, bọn họ du ngoạn khắp thiên hạ, thường xuyên ghé qua đây cùng dân làng ân ái thác loạn.
Thân là trưởng thôn nên ông ta cũng không ít lần được Hồng Loan tự mình phục vụ. Tư vị khi từ phía sau dùng đại côn thịt thúc vào huyệt dâm khiến nàng rên rỉ khoái lạc ngay trước mặt phu quân làm ông ta nhớ mãi không quên.
Mối quan hệ diệu kỳ này dần dần hóa thành thâm giao, Quan Tùng cũng rất phóng khoáng để thê tử cùng nam nhân trong làng hoan ái tùy ý, nàng cũng bộc lộ dâm tính thao thiên ăn không sót bất kỳ cây dương vật nào.
Khi thấy Quan Tùng vậy mà lại tự mình lao vào hiểm cảnh chém giết kẻ địch, Thái trưởng thôn vô cùng cảm động và biết ơn, ông ta không thể để một người tốt cứ vậy bỏ mạng oan uổng lại đây nên mới khuyên nhủ đối phương nhanh chóng tẩu thoát.
Nhưng Quan Tùng dường như không hề để vào tai lời khuyên chân thành của lão ta, đôi mắt lúc này ngoại trừ thù hận cùng sát cơ thì không còn gì khác nữa. Hắn nhìn về phía gã công tử vẫn còn ngồi trên xe ngựa kia, tên này từ lúc tam công tử Tả gia bị chém lìa chân đến giờ gần như sợ đến cứng đờ người không hề nhúc nhích, roi da trên tay đã rơi mất từ khi nào.
Khi thấy ánh mắt tàn độc của Quan Tùng nhắm chính xác vào mình thì tên công tử kia mới giật thót cuống cuồng loay hoay tìm đường thoát thân. Hắn nắm lấy dây cương được nối vào thân Trần Thục các nàng mà kéo mạnh, gắt giọng quát lên.
“Mau… mau lui lại, nhanh lên, ta ra lệnh cho các ngươi, mấy con súc tiện nô. Nhanh di chuyển… Mẹ nó! Muốn hại chết ta sao?”
Nhưng mặc cho hắn có kêu gào quát nạt ra sao, những sợi dây mảnh nối với đầu ti cùng âm hộ kia thô bạo giật mạnh như thế nào thì cả bốn nàng cũng vẫn quỳ bò tại chỗ trơ lì không nhúc nhích.
“Khặc khặc… còn muốn chạy? Muộn rồi!!!”
Quan Tùng nở một nụ cười vặn vẹo như ác ma, lợi trảo kim khí vẫn còn lưu đầy vết máu chưa khô lập tức vung tới mang theo ma vụ đen kịt khiến không gian nơi nó cắt qua đều để lại từng vết hằn như bị xẻ làm đôi.
“Không… ngươi… ngươi đừng qua đây, hộ vệ… hộ vệ đâu? Mau tới cứu taaa!!!”
Gã công tử kia mặt lúc này đã cắt đến không còn giọt máu, cả người như nhũn ra, mông dán chặt lên ghế kiệu không thể nhúc nhích nổi, miệng hắn gào rống thảm thiết không còn chút nào hình tượng cao ngạo hống hách như vừa nãy.
Quan Tùng thoáng chốc đã đến trước người, lợi trảo không chút lưu tình lao như xé gió nhắm yết hầu gã công tử, sát khí cuồn cuộn như tử thần đòi mạng. Đám thôn dân Hoang Lĩnh đứng sau hộ tráo đồng loạt nín thở, ánh mắt chất chứa sự hả hê chờ một màn máu tươi trăm thước.
“Cuồng tặc to gan ở đâu tới? Dám làm hại thiếu chủ Hạ Hầu gia ta?”
Bất chợt từ phía sau một tiếng rống kinh thiên vang vọng tựa sấm sét nổ tung giữa trời quang. Âm thanh khủng bố làm đầu óc mọi người ong ong tê dại.
Ngay giây tiếp theo một luồng đao nhận bàng bạc mang sát khí kinh hồn lạnh thấu xương đã lập tức bay tới xé toạc không gian nhắm thẳng cánh tay mang lợi trảo đang sắp đắc thủ của Quan Tùng.
Quan Tùng phản ứng cũng rất nhanh lướt ngược như u linh, kim thiết trảo thu về thần tốc đồng thời chuyển hướng chém xuống vị trí đòn gỗ và dây cương xe ngựa. Xoẹt một tiếng, những sợi dây trên người Trần Thục các nàng bị chém đứt rời.
Bốn nàng thoát khỏi trói buộc, cơ thể trần truồng lưu lại nhiều vết roi vội đứng dậy lảo đảo lui về bên cạnh hộ tráo. Thôn dân thấy vậy đều nhao nhao vỗ tay hoan hô. Quan Tùng tràn đầy cẩn trọng thủ thế hướng mắt nhìn chằm chằm kẻ vừa mới ra tay phá rối, ánh mắt không che đậy địch ý.
Chỉ thấy từ xa một lão giả tướng mạo trạc ngoài ngũ tuần đang nhanh chóng xông đến, mái tóc buộc cao lấm tấm bạc, mặt già không râu, thân khoác trường sam xanh lam phấp phới, trên tay cầm cửu hoàn đao phát ra tiếng vang leng keng theo mỗi nhịp bước.
Gã thiếu chủ Hạ Hầu sắc mặt trắng bệch, đũng quần đã ướt sũng từ bao giờ lúc này biểu cảm mới hiện lên vẻ mừng rỡ khi vừa thoát nạn, hắn cuống cuồng lao xuống xe ngựa bất chấp hình tượng chạy tới núp sau lão giả, miệng bô bô gào thét.
“A… Thập Nhất thúc sao giờ người mới đến? Ta sắp bị tên điên đó hại chết rồi.” Nói đoạn liền chỉ về phía Quan Tùng, ánh mắt cay độc tàn nhẫn thúc giục.
“Nhanh… Mau giết hắn, ta muốn băm vằm hắn ra thành từng mảnh, phải lăng trì tùng xẻo, hủy diệt cả thần hồn, khiến tên đó chết một cách đau đớn bi thảm nhất.”
Lão giả gọi là Thập Nhất ánh mắt sắc lạnh cẩn thận quan sát chủ tử của mình, khi xác nhận hắn không gặp vấn đề gì mới gật đầu quay lại, uy áp như sóng thần nhắm thẳng vào Quan Tùng, sát cơ tràn đầy đáy mắt chẳng chút che đậy, giọng lão như chuông đồng gầm vang.
“Hừ, lại là ngươi? Con chó nhà có tang còn dám quay lại đây sao? Lần trước để ngươi thành công trốn thoát, bây giờ thì đừng hòng may mắn như thế nữa.”
Quan Tùng không hề nghe lọt tai những lời đe dọa của đối phương, hắn tất nhiên biết người này, là một trong những tử sĩ hộ vệ được Hạ Hầu gia bồi dưỡng, tu vi Địa Tiên đỉnh phong, nhiệm vụ chính là hộ đạo cho tên thiếu chủ kia, cũng là lưỡi đao giúp gia tộc xử lý tất cả những kẻ chướng mắt.
Lần đó khi Hồng Loan bị bắt sưu hồn, chính lão già này cùng ba người nữa đã hợp công đuổi giết khiến Quan Tùng trọng thương, may mắn hắn có bí pháp tiềm hành ẩn tung nên mới thoát được một mạng.
Ánh mắt Quan Tùng toàn bộ tập trung vào trên người gã công tử đang nấp sau lưng, hơi thở ồ ồ thể hiện rõ ý phấn khích tột độ. Hắn ngửa đầu, trên môi lại cong lên nụ cười tàn nhẫn.
“Hạ Hầu… ngươi chính là thiếu chủ của Hạ Hầu gia, con trai kẻ đã giết hại Hồng Loan thê tử ta… khặc khặc… ý trời, đúng là ý trời! Tên phụ thân súc sinh của ngươi dám làm hại Hồng Loan, vậy thì giờ ta sẽ giết chết con trai hắn, cho hắn nếm trải mùi vị đau khổ khi mất đi người thân yêu nhất.”
Biểu hiện điên dại phấn khích của Quan Tùng khiến mọi người có mặt đều cảm thấy lạnh gáy, tên thiếu chủ Hạ Hầu bất giác lại lùi thêm vài bước. Lão giả Thập Nhất đứng chắn phía trước, cửu hoàn đao chỉ thẳng Quan Tùng, quát giận.
“Hừ, chỉ là một tên điên còn dám đe dọa thiếu chủ cao quý Hạ Hầu gia ta, ai cho ngươi lá gan đó? Lần này lão phu sẽ phế tứ chi ngươi, rút gân lột da, khiến ngươi chết trong đau khổ!”
Lão Thập Nhất hận đến nghiến răng, vừa nãy chỉ suýt chút nữa ông ta đã tất trách khiến thiếu chủ nhà mình gặp đại họa, nếu gia chủ biết được bắt tội thì ông ta có mười cái mạng cũng không đủ sống.
Nhưng mà cũng không thể trách ông ta được. Chuyện đám nhị thế tổ các nhà đem mấy nữ tù binh kia ra chơi đùa bọn họ tất nhiên biết rõ nhưng đây chỉ là chuyện nhỏ không đáng quan tâm, các vị công tử thiếu chủ thân phận tôn quý nhường nào, chỉ cần họ muốn thì nữ nhân bậc nào cũng phải ngoan ngoãn hầu hạ, một đám ngu dân ở cái nơi hoang vu hẻo lánh thì có thể tạo nên sóng gió gì.
Ai có thể ngờ lại có kẻ điên đến mức xông vào trong địa bàn dưới tầm mắt của bát đại thế gia tiên môn mà ra tay giết người như vậy chứ.
Cùng lúc này, từ phía sau lại có một đám người khác lao đến, rõ ràng chính là cận vệ của những cái công tử còn lại phát hiện khác thường nên lập tức có mặt. Bọn họ từng người xem xét chủ tử nhà mình, thấy không có vấn đề mới thở phào nhẹ nhõm, duy chỉ có một trung niên nhân dáng người gầy gò lúc này sắc mặt đã đen như đáy nồi.
Hắn chính là chấp sự chưởng quản hộ vệ của Tả gia, khi nhìn thấy thảm cảnh bày ra trước mắt, ba cái thủ cấp bị cắm trên cọc tre, khuôn mặt vẫn còn lưu lại biểu cảm bàng hoàng sợ hãi, bên dưới còn có thi thể máu thịt lẫn lộn không ra hình thù.
Chấp sự Tả gia tâm tình như chìm xuống đáy vực, tam công tử là đứa con được gia chủ phu nhân cưng chiều yêu thương nhất. Thường ngày hắn ở bên ngoài ăn chơi đàn đúm làm đủ chuyện xấu thương thiên hại lý nhưng đều được mẫu thân mình bảo bọc chở che, không ai dám làm bị thương vị ông trời con này dù cho chỉ xước một ngón tay.
Thân là chấp sự quản lý các cận vệ, trung niên nhân đã cẩn thận phái hai thủ hạ cấp Địa Tiên sơ kỳ đi theo bên cạnh tam công tử, ở trong địa bàn của bát đại gia tộc làm gì có ai dám chọc ghẹo tới.
Thế nhưng không ngờ vẫn để tặc nhân đắc thủ, lòng hắn hiện tại như tro tàn, Tả gia phu nhân nếu biết chuyện nhất định sẽ nổi giận, đám hộ vệ bọn hắn e là khó tránh khỏi trách phạt thậm chí tự đền mạng. Hiện tại chỉ có thể đem kẻ thủ ác giết chết, mang xác đối phương về thỉnh tội thì hắn mới có cơ may giữ lại một mạng.
“Súc sinh đáng hận! Nộp mạng đi!!!”
Trung niên chấp sự nghĩ là làm lập tức xông đến, bàn tay tỏa ra chân khí hóa thành độc lực màu xanh lục vừa nhìn liền biết cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần chạm vào e là sẽ lập tức độc phát thân vong.
Lão giả Thập Nhất mắt lóe hung quang cũng theo sau xách đao xông lên, những hộ vệ của các gia tộc còn lại thì chia ra các hướng vây chặt như nêm cối hoàn toàn không để lại cho Quan Tùng bất cứ đường lui nào.
Thiếu chủ Hạ Hầu gia lúc này đã lấy lại được dáng vẻ cao ngạo như trước, khuôn mặt anh tuấn nở một nụ cười gian tà.
“Haha, đúng vậy, ta muốn tên đó phải chết thật khó coi. Chỉ là một tên tu sĩ phàm giai lại dám hạ thủ với bổn công tử. Ta sẽ giết ngươi trước, rồi sẽ từ từ chơi đùa với đám dân làng sâu kiến kia sau.”
Đám nhị thế tổ còn lại cũng nhao nhao phụ họa buông lời khích bác châm chọc, thanh âm cười đùa miệt thị làm người ta cảm giác cực kỳ khó chịu.
Bên trong hộ tráo, Thái trưởng thôn ánh mắt ngưng trọng, bàn tay siết lấy gậy gỗ, tâm tình bất an lo âu dâng trào. Dân làng Hoang Lĩnh vốn còn hả hê khi Trần Thục được cứu giờ ai nấy mặt mày tái mét, trong thâm tâm họ vẫn rất cố kị những kẻ ngoại lai kia, một số người lên tiếng nhắc nhở khuyên Quan Tùng nên tìm đường tự cứu lấy mình.
Quan Tùng thì một bộ dáng bất cần đời, đứng trước trận thế vây công bởi hơn chục tên Địa Tiên hắn vẫn không chút nào tỏ ra nao núng chùn bước.
“Khặc khặc… đến đây, tất cả cùng nhau lên đi! Các ngươi đều là cùng một giuộc với bọn Hạ Hầu gia, vậy thì để mạng lại hết! Lão tử sẽ dùng thủ cấp các ngươi tế bái vong hồn của Hồng Loan.”
Ma khí quấn quanh Quan Tùng lại trở nên đậm đặc hơn, sát ý gần như cô đọng thành thực chất khiến bộ dạng hắn càng lúc càng đáng sợ như một tôn ma đầu bước ra từ núi thây biển máu.
Trung niên chấp sự Tả gia mặt đen như đáy nồi, quát vang.
“Hừ, làm màu! Để mạng lại đi! Thiên Độc Chưởng!”
Từ lòng bàn tay hắn từng luồng chân khí hóa thành độc vụ xanh lục đậm đặc, độc khí lan tỏa nhắm Quan Tùng mà đánh tới. Lão giả Thập Nhất cũng vung lên cửu hoàn đao tạo thành từng mảng đao khí ánh bạc xé đất, uy thế như muốn chẻ đôi đại địa.
Vài kẻ khác cũng dùng công kích từ xa, hàng loạt đòn toàn lực bủa vây, trận thế hùng hậu này làm mọi người chứng kiến đều chắc mẫm phen này nam nhân điên loạn kia khó mà sống sót nổi.
Quan Tùng hiện tại không sợ nhất chính là chết, tâm trí hắn chỉ quan tâm đến giết chóc và báo thù, lợi trảo trong tay nắm chặt. Giữa lúc hắn định xông lên ngạnh kháng với toàn bộ kẻ địch thì bất chợt một bàn tay rắn chắc từ phía sau đã đặt lên vai hắn, lực đạo uy nghiêm như núi giữ chặt thân hình cuồng loạn.
Bên tai văng vẳng thanh âm trầm thấp, uy vũ như thiên quân vạn mã.
“Ngươi làm rất tốt, nhưng không cần dây dưa mất thời gian với bọn chúng nữa. Lui ra sau đi, để ta tới.”
Giọng nói như sấm rền xuyên thấu tâm can khiến Quan Tùng, dù đang điên dại say máu cũng lập tức bình tĩnh. Không chút bất mãn, hắn thuận theo lực kéo mà lùi lại phía sau, ánh mắt hiện rõ tia cung kính.
Lúc này, công kích của đám Địa Tiên cũng đã ập đến, độc vụ xanh lục, đao khí ánh bạc, linh lực thuộc tính đan xen như cuồng phong bão vũ quét tới vị trí Quan Tùng vừa đứng.
Nhưng nơi ấy giờ là một nam nhân khác, dáng người cao lớn vạm vỡ, dáng đứng hiên ngang như hộ pháp. Trường bào đen phấp phới, khuôn mặt góc cạnh uy vũ, ánh mắt sâu thẳm không lộ vui giận.
“Hừ, cuồng đồ! Muốn thay tên điên kia đi chết sao? Vậy lão tử sẽ cho ngươi toại nguyện!” Chấp sự Tả gia càng điên tiết gia tăng lực công kích.
“Ồn ào, tán!”
Nam nhân không nói lời thừa thãi, sau một tiếng quát nhẹ, không gian xung quanh thoáng chốc bỗng nhiên yên tĩnh đến rợn người. Toàn bộ công kích thập phần lực lượng của đám Địa Tiên cứ thế bốc hơi như chưa từng tồn tại, không thể làm lay chuyển dù chỉ là một góc áo của người kia.
Đất trời tĩnh lặng, sát khí tiêu tan, chỉ còn bóng lưng uy nghiêm đứng sừng sững. Tất cả mọi người giống như đều bị hóa đá, biểu cảm trên mặt vô cùng phong phú. Từ khó tin, hoang mang, hoảng hốt, bất ngờ, ái ngại…
Trần Thục, A Mỹ, Lý Kiều Trinh, Vân Nhi bốn nàng đang đứng cạnh nhau cũng đồng loạt nhìn về phía bóng lưng cao rộng đang chắn ở trước mặt. Vóc dáng này, phong thái này, ngữ điệu này, sao mà thân quen quá thể. Dù xa cách hơn trăm năm nhưng các nàng đã sớm ghi khắc trong tim vĩnh viễn không thể nào quên được.
Người ấy… thực sự quay trở lại rồi…
| Thông tin truyện | |
|---|---|
| Tên truyện | Thiên bồng nguyên soái - Quyển 4 |
| Tác giả | Chưa xác định |
| Thể loại | Truyện sex dài tập |
| Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện sex phá trinh, Truyện xuyên không |
| Tình trạng | Update Phần 27 |
| Ngày cập nhật | 25/10/2025 05:33 (GMT+7) |