– “Ui chao… Các em bé thật dễ thương… Nhìn giống thằng Đức làm sao í… Bích Chiêu, con coi…”
Có bà mẹ nào lại chẳng thích người khác khen con mình dễ thương chứ… Mỷ Hạnh hiểu được điểm này nên mở miệng bắt chuyện liền trầm trồ khen “Các em bé thật dễ thương”, chẳng những vậy mà còn nói chúng thật giống cha… Thế là “tử huyệt” các bà mẹ liền bị điểm trúng.
– “Hai người là…” Gật nhẹ đầu chào… Gia Kỳ mỉm cười… Tuy hồi nãy có giới thiệu qua nhưng nàng nào để tâm chứ… Nhiều người quá mà, làm sao nhớ hết…
– “Oufff… Hi hi… Trước kia cô là Phó Hiệu Trưởng của THPT Châu Văn Liêm, trường thằng Đức học đó… Bấy lâu nay chuyển về Thành phố bây giờ quay trở về đây không ngờ gặp lại nó… À quên nửa, đây là con gái của cô, Bích Chiêu… Nó là Phó Trưởng Phòng của Sở tài chính, chồng nó là Phó Giám đốc của Sở Giao Thông vận tải…”Mỷ Hạnh nói 1 hơi.
– “Chào lảnh đạo… Em là Phó Phòng Doanh Nghiệp…”Bích Chiêu lí nhí… Tuy đã có chuẩn bị tinh thần trước nhưng vẩn thấy bất an, không biết hắn có kể chuyện mình phạm thượng với bà xả của hắn hay không nửa, nếu là như vậy là tiêu đời rồi.
– “Vậy à… Đã quen với công tác ở đây chưa?” Gia Kỳ mỉm cười hiền hậu, thăm hỏi vài câu. Xuất thân từ 1 gia tộc quyền lực, là con của Bộ Trưởng và cháu gái của nguyên Chủ tịch nước, nàng dĩ nhiên nhìn ra hai mẹ con Hạnh – Chiêu có ý muốn thân thiện với mình.
– “Bích Chiêu… Lảnh đạo hỏi con kìa…”Mỷ Hạnh nháy mắt với con gái.
– “Cảm ơn lảnh đạo đã quan tâm… Em tốt nghiệp đại học ngành tài chính 5 năm nay rồi… Có kinh nghiệm nên trong công tác không có khó khăn gì…”
Tuy “C. V” của nàng dĩ nhiên nằm trong phòng nhân sự nhưng đời nào Giám đốc Sở lấy ra ghé mắt mà đọc? Ngay cả mặc dù biết ông xả nàng là Phó Giám đốc Sở GTVT, mụ Chánh và lảo Phó chánh văn phòng cũng chẳng buồn để tâm. Mấy khi có dịp đối diện với lảnh đạo tối cao của mình, còn được hỏi thăm công tác ra sao cho nên Bích Chiêu liền đem kỹ năng của mình ra khéo léo kể… Không nhiều để lãnh đạo nhàm chán, 1 chút thôi… Cái quan trọng là hôm nay được bước lên chiếc du thuyền này, lát nửa tìm cách chụp chung với hắn và Gia Kỳ vài tấm hình, mai này vào Sở “vô tình” để đồng nghiệp thấy…
Khi vừa bước chân tới Cần Thơ, chồng là Phó Giám đốc Sở GTVT, bản thân mình là Phó Trưởng Phòng của Sở tài chính hơn nửa nhà chồng còn thân thiết với Phó Bí Thư Thành Ủy mà nàng gọi là “Chú Việt”… Không phải là nhất thân nhì thế đó hay sao? Vì vậy Bích Chiêu cảm thấy mình có thớ lắm cho nên kiêu ngạo, hách dịch, chảnh 1 chút… Bởi vậy mới mang họa… Ai dè… Aiz… Chú Việt khi gặp hắn cũng vô cùng khách khí… Cũng phải, hắn vừa có thế lực vừa là đại gia mà… Cho nên Bích Chiêu muốn tìm cách hàn gắn.
Ở 1 góc khác… Bí Thư Hải, Phó Bí Thư Việt, Chủ tịch Vân và Phó Chủ tịch Thảo, Tùng Giám đốc Sở CA của Cần thơ đang vui vẻ trò chuyện…
Đằng kia Hùng, Nhàn, Tâm, Thủy, Thu, Hương, chị Sáu, 3 bà bầu Mỷ Chi, Vịnh Hà, Bích Hà cũng đang nói cười rôm rả… Bên cạnh Hồng Phượng, Thanh Thanh, Ngân ê a với bé Cường…
Liếc nhìn Nhàn, Tâm… Hồng Phượng nháy mắt với cha… Hùng hiểu ý, nháy mắt với Nhàn rồi đi tới 1 góc. Biết Hùng có chuyện muốn nói riêng với mình, đoán là chuyện gì rồi, còn không phải là chuyện của Hồng Phượng hay sao? Nhàn nháy mắt với Tâm… Nhân lúc mọi người đang hăng say, hai chị em lẳng lặng rời đi…
– “Chuyện gì mà thân thần bí bí vậy chú ba?” Tuy biết Hùng muốn nói chuyện gì nhưng Nhàn vẩn giả mù sa mưa… Mặc đã ly dị với Tuấn nhưng quen miệng rồi, nàng vẩn gọi Hùng là “chú ba”.
– “Chị Hai… Dì Út… Chuyện của Hồng Phượng với thằng Đức… Con Thủy giận lắm, tui nói hoài nó không nghe… Hai người nói với nó đi, dù sao đâu có phải là anh em ruột chứ… thật là…” Hùng lắc đầu ra vẻ hết cách…
– “Hả? Thím ba còn giận chuyện đó à… Vậy chú muốn tui nói sao đây… Aiz…”Nhàn, Tâm nhin nhau… ái ngại. Cả hai biết vì sao Thủy giận, cũng tại nó “quơ” luôn cả mẹ con mà… Không giận sao được…
– Tui cũng không biết nhưng Hồng Phượng nói Thím và Dì Út là đàn bà thì nói dễ hơn tui… Vậy chị và Dì Út cứ thử đi… Biết đâu Thủy nghe hai người…
– “Chú nói vậy thì để tui với dì Út thử nói với thím ba coi… Aiz…” Nhàn miển cưỡng hứa hẹn.
– “Hai người được mà… Nhớ nha… Hồng Phượng trông cậy hai người lắm đó… Để tui nói cho nó biết.” Hùng mừng rỡ bước đi.
– “Mình nói sao đây chị?”Tâm nhíu mày…
– “Tao có ý này… Không biết mày nghỉ sao… Hay là mình nói mình biết chuyện hai thím cháu hết rồi…” Nhàn mỉm cười…
– “Hả… Trời đất!!! Thiệt?”Tâm thiếu điều nhảy dựng lên…
– “Mày làm gì hoảng hốt vậy… Tao nghỉ con Thủy biết chuyện của mình với thằng Đức và cũng biết mình biết thằng Cường là con của nó… Thôi thì nói mẹ ra cho rồi đừng vờ vịt nửa…”Nhàn gật gù như là đã “tìm ra chân lý”
– Vậy có liên quan gì tới chuyện con Phượng chứ?
– “Từ từ tao nói cho mày nghe… Mình cho con Thủy coi hình của Ngọc Hân “thổi” thằng Đức… Hi hi… mày nghỉ thử coi con Thủy đang bức xúc chuyện nó và con Phượng nên khi nó biết được hai má con Ngọc Thy cũng như mình thì sẻ cảm thấy không phải một mình “hiu quạnh” do đó tâm trạng sẻ nguôi ngoai 1 chút. Tâm lý mà, mày tin tao đi.” Nhàn gật gù có vẻ rất tin tưởng với sáng ý của mình.
– “Từ khi nào chị biến thành nhà tâm lý học vậy?” Tuy nghe chị mình nói rất có ly nhưng Tâm vẩn nói một câu móc họng… Hai chị em là vậy, moi móc cho vui thôi chứ không có xích mích hay hiềm khích gì.
– “Đó là toa thuốc đầu tiên, chậm chậm 1 chút, toa thuốc thứ 2 là Ngọc Trinh… Từ từ con Thủy sẻ thấy dễ chịu, vậy là được rồi… mày thấy tao nói có lý hong?” Mắt Nhàn chớp chớp miệng cười ranh mảnh.
– “Chị có nói cho thằng Đức biết chứ? Chuyện gì nó cũng nói với mình… Bây giờ làm vậy…” Tâm do dự…
– “Chuyện Ngọc Hân, Gia Hân thì không cần… Nhưng chuyện của Ngọc Trinh tao sẻ nói, đừng lo tao không làm ẩu đâu…” Nhàn phát tay.
Thủy bước tới… Khi nãy thấy Hùng và Nhàn, Tâm to nhỏ với nhau đoán có liên quan tới chuyện của Hồng Phượng… Nàng ẩm bé Cường mon men tới gần… mỉm cười.
– Hai chị đang nói chuyện gì vậy…
– “Thím tới thật đúng lúc… Nhưng ở đây không tiện, kiếm bữa nào ba chị em mình ngồi xuống tâm sự với nhau… Úi chà… bé Cường ngày càng giống thằng Đức ha…” Nhàn nựng bé Cường, nói bâng quơ.
– “Vậy sao?” Thủy ngoài mặt ra vẻ thản nhiên nhưng thầm giật mình, chột dạ, nghỉ “Bà” Nhàn này không phải khi khổng khi không nói như vậy đâu, hay là bả biết thằng Cường là con của hắn?
– “Thím không thấy vậy sao? Hỏi con Tâm đi…” Nói tới đây Nhàn nhìn quanh, đề phòng không có ai tới gần, rồi nói nhỏ vừa đủ để 3 người nghe.
– Thím biết chuyện chị với con Tâm… Chị và con Tâm cũng biết chuyện Thím với thằng Đức… Ba chị em mình coi như cùng ngồi trên 1 chuyến xuồng… Yên tâm đi…
– “Sao bổng dưng chị đem chuyện này ra nói vậy? Bộ anh Hùng có nói gì sao?” Mặt Thủy thoáng đỏ, thì ra Nhàn và Tâm cũng biết hết rồi, nàng liếc về phía Hùng đang đứng đằng kia thao thao bất tuyệt, không hiểu thằng chả nói gì mà Nhàn đem chuyện này nói ra với mình nhưng nghe giọng điệu của Nhàn nói “3 chị em mình coi như cùng ngồi trên 1 chuyến xuồng”. Thủy yên tâm 1 chút… Hai “bà” này cũng vậy mà, 1 người là má 1 người là dì vậy mà cũng lên giường với hắn. Chứng tỏ họ “dâm” hết biết…
– “Ý của chị Nhàn là, chuyện của Hồng Phượng… Thủy mắt nhắm mắt mở đi, dù sao cũng lở rồi… Không thể “undo” được… Ngọc Trinh cũng vậy đó… Chưa hết đâu…” Tâm nói toạc móng heo…
– “Cái gì?” Thủy trợn mắt… Má của Tâm Đoan đẹp người đẹp tướng, hắn dâm như vậy dễ gì bỏ qua Chuyện này nàng cũng nghi từ lâu nhưng chưa nói ra không ngờ Tâm cũng biết, tên này thật là quá đáng mà nhưng đúng như Nhàn đã nói, nàng cảm thấy đỡ 1 chút, không phải chỉ có hai mẹ con nàng lên giường với hắn.
– “Ây da… Con Tâm này đã nói từ từ mà… Ở đây nhiều người, đừng nói thêm nửa… Kiếm ngày nào 3 chị em mình cùng thằng Đức ngồi xuống nói chuyện… Sao hả Thủy?” Nhàn gợi ý.
– “Cẩn thận 1 chút…” Thủy nói xong ẩm bé Cường lắc mông bước đi… Nhàn nhìn theo mỉm cười, chuyện không khó giãi quyết như nàng nghỉ…
– “Ngồi xuống nói chuyện? Có phải chị muốn…” Tâm chợt hiểu… 3 người cùng thằng Đức ngồi xuống nói chuyện? Con khỉ khô á…
– “Mày hiểu mà…” Nhàn mỉm cười, ánh mắt lộ lên ý dâm… nàng càng ngày càng thích 3 hay 4 người “quần thảo” với hắn… Lúc hắn hùng hục với người khác, nàng thích ngồi nhìn.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.net/thang-duc-quyen-3/
Đằng kia… Hùng đang kể chuyện về thằng cháu mình.
– Hihi, tôi nhớ lúc còn đi học trung học, thằng Đức quậy lắm nà, có lần bà xả tui về nói: “Thằng cháu của anh đó, tôi hỏi nó bài vở, nó nói cô biết rồi còn hỏi em chi vậy…”
– Haha Hihi…
Hùng kể cho Ngọc Quế nghe, sẵn dịp mọi người cũng nghe rồi ôm bụng cười ngặt nghẽo…
Bầu không khí chung quanh hồ bơi rất náo nhiệt. Mọi người bao quanh Ngọc Quế, Tuấn Phong nói cười rôm rả, Tuấn Phong nói không ngừng miệng, sắc mặt rất hoan hỉ, ở bên kia, lảo suốt ngày ru rú trong căn phòng, không xem T. V thì nhìn 4 bức tường hoặc lấy máy “vào” Youtube, rất là cô độc. Bây giờ giữa giòng sông Hậu, gió thổi lồng lộng, có đám người bao quanh chuyện trò, tuy biết là party đấy nên có nhiều người nhưng không sao hết, sáng mai ngồi ca nô, vô Bến Ninh Kiều chống gậy đi vòng vòng nên vô cùng phấn khích.
Giang Ngọc Quế cũng trong tâm trạng này… Ngọc Trinh không ngừng hứa hẹn dành thời gian đưa chị sui đi tham quan các nơi, Kim Tuệ. Má của Thúy Ái cũng xí phần làm hướng đạo viên. Ai cũng rất nhiệt tình… Đám con dâu thì lên kế hoạch thay phiên ở bên cạnh khiến Ngọc Quế cười không khép miệng.
Thầy trò Nhật Mai theo Nancy xuống nhập tiệc, việc đầu tiên của Nhật Mai là liếc nhìn chung quanh không thấy bóng dáng của hắn và Bích Trâm… Nhật Mai thầm nghỉ cách tên này trù tính mọi việc chứng tỏ hắn rất thông minh, là viên ngọc chưa được mài dủa. Nếu hắn là người của TC2 và được mình huấn luyện thì sau này thành tựu khó mà tưởng tượng được… TC2 sẻ có một nhân tài xuất chúng… Để hắn làm Bí Thư hay Chủ Tịch thì qua lãng phí… Xem ra lựa lúc thích hợp đề nghị với Nancy và Bích Trâm mới được.
– Má… Bác Hai, để con giới thiệu…
– “Ậy… Không cần đâu cháu dâu… Ngọc Quế… Em thật là có phước… Có thêm 3 đứa con dâu đẹp nửa…” Thấy 3 người đẹp đi bên cạnh Nancy tưởng 3 thầy trò Nhật Mai như là 3 chị em Mỷ Chi, Thanh Tình Phương Linh… Tú Nhi nên Tuấn Phong cười híp mắt…”ăn cơm hớt”…
– “Khụ… Khụ… Khụ… Bác Hai hiểu lầm rồi… Đây là Thiếu tướng Trình Nhật Mai của Cục TC2 và 2 nữ sỷ quan thân tín, tối nay đến đây bàn công tác với tụi con…”Thấy nét mặt Nhật Mai và 2 đệ tử đỏ lên, Nancy kịp thời đính chánh…
– “Xin lỗi nha, bác hai thằng Đức đã có tuổi rồi, người già là vậy, nhất là lúc vui vẻ thì hay lầm lẩn… Các cô đừng để tâm…”Ngọc Quế mỉm cười, tỏ vẻ áy náy.
– “Đúng đúng… Sorry nha các cô, đừng chấp nhất ha, già rồi mắt bị quáng gà…” Tuấn Phong cười giả lả.
– “Không có gì…” Nhật Mai phát tay…
– “Vậy thằng Đức và Bích Trâm đâu rồi?” Ngọc Quế nhìn quanh.
– Có chút chuyện đột xuất ở Long Xuyên nên ảnh với Bích Trâm cùng với Tú Nhi đang bàn thảo gì đó, không lâu đâu… Nhật Mai, Mai Vy, Minh Hiền… Tự nhiên đi ha…
– “Hèn chi thấy đám Tú Nhi đồng loạt biến mất… Công ty Đức Lập ở Cao lảnh xảy ra chuyện gì sao Nancy?” Đồng Giao tỏ ra lo lắng.
– “Không có gì đâu, chỉ là có người muốn phá chuyện ảnh muốn xây công ty ở Long Xuyên…”Nancy cười lạnh.
– “Chẳng lẽ là Steven Vủ? Bác nghe nói hai má con nó cũng đã về đây… Còn nửa, Bác nó làm lớn lắm, là Thứ Trưởng của Bộ gì đó…” Tuấn Phong lo ngại.
– “Ha ha Hi Hi…”Đồng Giao, Thanh Nhả, Phương Linh, Gia Kỳ bật cười… Thứ Trưởng? Lớn lắm sao?
– “Cũng chưa chắc đâu bác, ảnh đang điều tra… nhưng Bác và má đừng lo ngại. Là chuyện nhỏ thôi…”Thấy Ngọc Quế và Tuấn Phong lo lắng ra mặt, Nancy mỉm cười trấn an.
– “Các người muốn nói Trần Cao Kỳ Thứ Trưởng của Bộ Công thương và cháu của ông ta Stenven Vủ à?” Vân chợt nhớ hôm cùng Thảo và Ngọc Trinh đi ăn thì gặp Trần Cao Kỳ rồi lảo mời qua ngồi cùng bàn.
– “Chủ tịch Vân quen họ sao?” Nancy mỉm cười… Trái đất này quả thiệt nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ.
– “Phải ha… Tối hôm đó tôi thấy Chủ Tịch Vân, Phó Chủ tịch Thảo và chị Trinh ngồi cùng bàn ăn cơm với ông ta và vài người nửa hình như có hai người từ Canada về… Lúc đó tôi và chị Ngọc, chị Tuệ cũng ngồi gần đó… Phải không chị Ngọc, ông ta nể mặt chủ tịch Vân nên mời chúng tôi cùng ngồi chung bàn nhưng chúng tôi thấy ngại, không thân mà…”Quyên “chợt nhớ”.
– “Có chuyện này à… Chủ tịch Vân có giao tình với Kỳ Phó Bộ và người nhà của ông ta?” Nancy mỉm cười nhưng nụ cười vô cùng lạnh lẽo.
– “À không… Chỉ là quen sơ giao tình gì chứ. Tôi và Phó Chủ tịch Thảo ra Hà Nội họp thì có gặp Kỳ Thứ Trưởng… Ông ta lần này vô Nam, tình cờ gặp nên chào hỏi rồi ngồi cùng bàn ăn bữa cơm.” Không ngờ Bác cháu Trần Cao Kỳ muốn phá chuyện của hắn và Quyên lấy chuyện này công kích mình trước mặt Nancy… Vân liền khéo léo thanh minh thanh nga… Trên du thuyền gió thổi lồng lộng nhưng nàng cảm thấy sống lưng lạnh toát. Thầm mắng 18 đời tổ tông con Quyên.
– “Tôi thì nghe Phó Bộ Trưởng Kỳ nói cháu ông ta về nước muốn đầu tư nên mời đến Cần Thơ khảo sát, đâu biết sinh ra nhiều chuyện vậy…” Mai Thảo bức xúc… Nếu ở đây chỉ có hai người nàng sẻ “xé xác” con Quyên này…
Dương đại Hải Bí Thư, Việt Phó Bí Thư chấn kinh… Lảo Trần Cao Kỳ này muốn phá chuyện của Trần Đức? Có lộn không vậy? Không đâu, chắc là có bí ẩn gì đó chứ Trần Cao Kỳ đâu có ngu như vậy… Á đù, xem ra phải giữ 1 khoảng cách với lảo mới được.
Nhật Mai đã gặp Trần Cao Kỳ người cháu từ Canada về. Nàng vô cùng nghi hoặc vì biết Trần Cao Kỳ thuộc loại người thượng đội hạ đạp, Trần Đức này là “Kim đao phò mả” của TBT và Chủ tịch QH, lảo nịnh bợ còn chưa hết có lý nào để cháu mình đi gây chuyện?
– “Như vậy thằng Đức sẻ có rắc rối hả Nancy? Anh Hai à, hay là anh gọi điện cho chị Hai và Steven để hai bên mình ngồi xuống nói chuyện… Dù sao cũng đã từng là người 1 nhà, không cần phải đấu đá hơn thua với nhau…”
Sống ở Canada mấy chục năm, Ngọc Quế nào biết chức vị trong thể chế, tuy biết Nancy xuất thân “lớn” lắm nhưng nghe bác của Steven Vủ là “Thứ Trưởng” thì bồn chồn bất an.
– “Được được…” Nghe giọng điệu Ngọc Quế có vẻ lo lắng, Tuân Phong vội vã lấy di động nhưng Gia Kỳ ngăn lại. Cha nàng là Bộ Trưởng Bộ Công Thương chỉ cần nàng gọi về phàn nàn là lảo Thứ Trưởng này sẻ khốn đốn nhưng nàng thấy không cần phải làm như vậy.
– Không cần đâu bác hai… Chuyện nhỏ thôi mà… Tin con đi.
– Nhưng mà… Nhưng mà… Aiz… Bác của thằng Steven làm lớn lắm đó… Cho nên có khi nào…
– “Hi hi… Bác Hai… Ba của chị Gia Kỳ là Bộ Trưởng đó… Bác không cần phải lo ngại đâu…” Thấy Ngọc Quế, Tuấn Phong lo lắng, Ngọc Lan liền cho 1 viên thuốc an thần…
– “Bộ… Bộ trưởng?”Tuấn Phong trợn mắt…
– Đúng đó Má, Bác Hai… Hi hi… sẵn đây con nói luôn nha… Vài ngày nửa ba con, ba của Bích Trâm, ông nội của Gia Kỳ sẻ vô Nam tới Cần Thơ, Ông nội và Bà Nội của Thanh Tình, Phương Linh thì từ Cao Lảnh tới… Lúc đó má và Bác Hai sẻ gặp họ…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.net/thang-duc-quyen-3/
– “Anh có thành kiến với thầy trò Trình Nhật Mai hả?” Miệng hỏi vậy nhưng Bích Trâm vô cùng vui vẻ khi hắn không để bộ 3 Trình Nhật Mai vào mắt.
– “Không phải… Hết cách thôi, 3 người họ không ăn cơm hớt thì hỏi này hỏi nọ, làm như anh thiếu nợ họ í… Em không thấy họ phiền sao? Đi… Đừng nói thêm nửa…”Hắn nắm tay Bích Trâm kéo nàng đi thang máy lên tầng 3, đi tới phòng khách… Nét mặt khẩn trương Tú Nhi, Tuyết, Yến, Thụy Vủ đang cùng Lý Tuyết Cầm bàn chuyện. Vừa thấy cả hai, Lý Tuyết Cầm vội vàng đứng dậy.
– Bí Thư… Đức Cố vấn…
– “Ừm… Các vị bàn chuyện tới đâu rồi?” Bích Trâm gật đầu…
– “Anh à… Bích Trâm… Trưởng Phòng Cầm nói có người tên Micheal muốn phá công ty mình… Cầm Trưởng Phòng… Bà nói lại 1 lần đi…” Đám Tú Nhi, Tuyết, Yến, Thụy Vủ đang bức xúc nên vừa thấy hắn và Bích Trâm… Tú Nhi liền nói 1 hơi để giãi tỏa bực bội. Đức Lập ở Cao Lảnh là trách nhiệm của 4 nàng mà nàng là “lảnh đạo”. Lúc ở bên Montreal và trên đường bay về, 4 nàng đã lên kế hoạch, khi trở lại Cao Lảnh là sẻ ráo riết tiến hành, bây giờ biết có người muốn phá rối vì vậy không tức giận sao được chứ…
– “Được… Được, là như vầy Bí Thư, Đức cố vấn…”Đã nằm lòng mọi chi tiết âm mưu phá hoại của Micheal, kể ngược còn được mà huống chi là kể xuôi… 1 lần nửa Tuyết Cầm nói vanh vách.
– “Anh có kế hoạch gì chưa?” Thấy sự tình khẩn cấp mà hắn nghe xong trầm ngâm không nói gì… Đến lượt Bích Trâm bức xúc, hỏi.
– “Thì anh đang hoạch định đây nè… Ừm… Cầm Phó Phòng, được tin tức quý báu này chắc bà cũng đã bỏ rất nhiều công sức… Thật cảm ơn nhiều…”Đức mỉm cười thân thiết, tuy tin tức này rất có giá trị nhưng không thể bộp chộp tin ngay được bởi vậy âm thầm quan sát… Người đàn bà này trạc tuổi Loan nhìn cũng khá mặn mòi chắc chắn thời son trẻ cũng là 1 mỷ nhân, còn thằng Ý già kia… À… Phải rồi, nó thấy Loan thì hai mắt sáng rở, bà này so với Loan thì hơi kém 1 chút nhưng nhìn vẩn còn rất “ngon cơm”… Rất có thể là như vậy trong lúc hai người mê ly, thằng già kìa quá tin tưởng bà ta mà hé lộ…
Hắn quan sát Tuyết Cầm, bà ta cũng đang âm thầm quan sát hắn. Ánh mắt của hắn nhìn mình khiến Tuyết Cầm chấn kinh nghỉ bụng: “Sao có thể như vậy chứ, tên này nhìn trẻ hơn thằng Phong, con Điền nhưng đôi mắt hắn như cáo già, không kém Trình quốc Huy. Hắn bây giờ so với lúc đêm dạ vủ như là hai người khác nhau…”Xem ra mai này phải tuyệt đối cẩn thận mới được…”
– Aiz… Là vầy nè… Bí Thư, Đức cố vấn… Ông nhà tôi với thằng, à không, với Micheal có chút giao tình, nói đúng ra là bạn nhậu với nhau, vì vậy lảo hay thường tới nhà cùng ông xả lai rai vài ly… Tuần trước lảo ghé qua rồi thì có lẻ quá chén nên trong lúc say xỉn mà nói chuyện này với ông xả… Lúc đó tui cũng có mặt vì vậy nghe được nên tui hết hồn… Ây da, sao lại như vậy được… Đức cố vấn có ý tốt đem công ăn việc làm đến cho người Long Xuyên mà sao có người muốn phá hoại chứ… Cho nên mặc dù có giao tình nhưng tư là tư, công là công… Bí Thư với Đức cố vấn thấy tui nói có đúng hong?
Mặc dù nói láo như cuội nhưng sắc mặt Tuyết Cầm đầy “chính nghĩa”, cũng phải thôi, chẳng lẽ nói trong lúc mình thổi saxo bài “tôi đưa Mịcheal sang sông lảo phê quá nên hứng chí mà hé lộ?”.
– “Thật làm khó cho Cầm Phó Phòng rồi…”
Tuy là Trung tướng nhưng vẩn còn non tay về trường đời muôn vạn mánh khóe… Bích Trâm gật đầu tán thưởng việc công tư phân minh của Lý Tuyết Cầm…
– “Phó Phòng Cầm là người có năng lực…” Tuy biết người này không nói thật nhưng cần gì vạch lá tìm sâu làm bể mánh người khác chứ…”Nhân chi sơ tính bổn tham, nước chảy xuống, người nhìn lên nên có tham vọng là lẻ thường tình… Người không có tham vọng là người thụ động, không có óc cầu tiến, người có tham vọng là người nguy hiểm nhưng chẳng thà chọn người nguy hiểm để họ làm việc cho mình, nước trong thì không có cá, cho họ chút cá để họ tận tâm thì có sao đâu… Quan trọng là phải nắm họ trong tay…”xài” được thì “xài”, không được thì hủy diệt đây là đạo lý trong quan trường. Bởi vậy mỉm cười, Đức mớm 1 câu…
– “Em cũng nghỉ như vậy…” Hiểu ý hắn, Bích Trâm mỉm cười phối hợp.
– “Cố vấn quá khen đó thôi…” Người thường nghe câu này thì không nhìn thấy gì, Tuyết Cầm thì khác, cụm từ “Phó Phòng Cầm là người có năng lực” như sấm nổ ngang tai”, trước mặt Bí Thư mà cố vấn nói như vậy có nghĩa là gợi ý đề bạt mình rồi? Chứ còn gì nửa… Bởi vậy Tuyết Cầm vô cùng kích động. Mấy năm nay ngồi trên ghế Phó Trưởng Phòng tài chính, muốn trèo lên nhưng nào có dễ dàng gì, lên giường hầu hạ thằng Micheal mong lảo nói tốt cho mình với lảnh đạo nhưng chỉ được những lời hứa lèo mặc dù trên trán có khắc chử “Huy”…
– “Bí Thư, Cố Vấn… Nếu không còn gì nửa, tôi xin phép…”Chuyện cần nói thì đã nói xong rồi, thu hoạch hơn sự mong đợi của mình, tuy muốn nấn ná chờ được sai khiến nhưng sau cùng Tuyết Cầm miển cưỡng đứng lên…
– “Ậy… Nếu không ngại… Trưởng Phòng Cầm có thể ngồi thêm chút nữa… Đôi khi có chuyện cần…” Bích Trâm mỉm cười “chìa cành ô liu”. Hắn nói đúng, hiện tại ở An Giang, nàng không có nhiều người để dùng, nếu đã quyết định cho Hương Giang 1 cơ hội vậy thì tại sao không cho người này có dịp làm việc cho mình?
– “Dạ được…” Tuyết Cầm mừng muốn rơi nước mắt… Bí Thư nói như vậy có nghĩa là nhìn mình thuận mắt rồi, xem ra phải sau này phải biểu hiện nhiều hơn mới được.
– “Em nhớ rồi, Hồng Ngọc có nói qua người tên Micheal này, lảo muốn chiêu mộ Nathalie, Thu Lan, ngay cả Hồng Ngọc, lảo cũng muốn mời về công ty mới… Xem ra anh phải có hành động mới được nếu không lảo sẻ cà khịa hoài…” nãy giờ suy nghỉ, đem mọi chuyện xâu lại với nhau… Tú Nhi tức giận.
– “Em nghe nói lảo mỷ già này là Cố vấn của Chủ tịch Huy… Có khi nào…” Muốn nói Trình Quốc Huy đứng sau vụ này nhưng không có bằng chứng mà nêu đích danh Chủ tịch tỉnh thì rất không ổn nên Thụy Vủ ngập ngừng…
– “Thằng già này có ý đồ với Phương Trang bị Phương Trang từ chối, nó chuyển qua Thanh Phượng thì bị Thanh Phượng khinh thường có lẻ vì vậy mà sinh lòng oán hận… Chuyện anh đem về mối đầu tư xây công xưởng ở Long Xuyên nếu xảy ra sự cố gì thì Phương Trang bị phê bình, còn nửa, nếu người dân bị CA bắn tuy không chết nhưng xảy ra trong địa phận của Thanh Phượng…” Bích Trâm nhìn thấy “bức tranh”…
– “Nhìn cao hơn 1 chút nữa đi…” Đức mỉm cười…
– “Ý của anh là…” Sắc mặt Bích Trâm lộ vẻ kinh khủng…
– “Đúng vậy, Phương Trang và Thanh Phượng là 2 thân tín của em cho nên sau cùng mồi lửa sẻ dẫn tới em… Lúc đó uy tín của em sẻ bị tổn hại nhiều, mối đầu tư là của anh do anh đem về vì vậy mà gây ra mọi chuyện anh sẻ bị ảnh hưởng không ít… Người có lợi trong vụ này là ai? Nhìn ra chưa? Một đá chọi 5 con chim nếu tính luôn ba em… Uy tín của ông ta sẻ tổn hại…” Hắn nheo mắt cười lạnh.
– “Có người tưởng em hiền như ma soeur rồi…”Ánh mắt Bích Trâm lộ sát khí…
– “Ậy… Đừng manh động, chuyện này anh đã có chủ trương, em đừng nhúng tay vào… Hi hi, họ muốn chơi trò lưu manh vậy thì để coi ai lưu manh hơn ai…”Hắn phát tay… Lấy di động ra bấm.
– “A lô… Anh đang ở đâu vậy?” Chung quanh khuông viên của hồ bơi, đang chuyện trò vui vẻ với Thu, Hà Vy, Ngọc Điệp. Quyên, Ngọc, chị Sáu… Nghe chuông di dộng reo, nhìn màn hình, thấy là hắn gọi, Tiên ngạc nhiên, vội bắt máy.
– Đang ở tầng 3 bàn chuyện với Bích Trâm và Tú Nhi… Tiên, em lên đây chút đi… Có chuyện quan trọng cần em…
– “Dạ được… Em lên liền…” Tiên mừng rỡ, điều này chứng tỏ nàng rất hửu dụng đối với hắn. Nàng không mong gì hơn, chỉ mong được như vậy… hãnh diện nói.
– Các chị… Có chuyện quan trọng nên ảnh gọi em… Em đi một chút, trở lại liền…
– “Vậy à… Đi… Mau đi đi…”Thu phát tay… Quyên, Ngọc nhìn nhau có chút ganh tỵ… Hà Vy nghi hoặc, nghỉ chắc là có chuyện rất quan trọng xảy ra ở Long Xuyên nên không thấy bóng dáng hắn và Bích Trâm. Hai má con Ngọc Điệp, Văn Đạt thắc mắc… Chỉ tại con trai, con gái, dâu rể của mụ Lý Tuyết Cầm thì đang ở đây còn mụ Cầm thì “biến mất”… Bí Thư và Đức cố vấn cũng vắng mặt… Vậy là sao? Chẳng lẽ mụ Tuyết Cầm kia báo cáo gì đó nên được Bí Thư và hắn coi trọng? Vậy là mình bị mụ Tuyết Cầm kia qua mặt rồi… Nghỉ vậy hai má con Ngọc Điệp vô cùng bức xúc…
– “Em à… Cậu ta có biết mình tới đây không vậy?” Cao Thái cũng đang bức xúc, từ chiều tới giờ chỉ được chào hỏi 1 câu mà chưa được dịp nói chuyện lâu với nhân vật chánh bởi vậy nhắc nhở bà xả tìm cách…
– “Anh đừng nóng lòng… Yên chí đi, chuyện này để em lo.” Hà Vy không nghỉ Ngọc có thể quyến rũ được hắn mà nàng không thể hơn nửa nàng còn có lá bài đứa cháu gái Thùy Dương nếu hắn thích… Bây giờ chỉ còn chờ cơ hội và nàng đang tính toán…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.net/thang-duc-quyen-3/
– “Chuyện gì vậy anh?” Tiên nhanh chân đi lên tầng 3, tới phòng khách, khi ngạc nhiên thấy không ít người. 4 người Tú Nhi, Tuyết, Yến, Thụy Vủ thì nàng không xa lạ gì, nhưng đây là lần đâu tiên gặp Bích Trâm nên trong lòng có chút khẩn trương…
– “Ngồi đi… Chị Tiên phải không? Tôi là Bích Trâm… Ảnh nói chị rất giúp được việc…”Bích Trâm mỉm cười thân thiết…
– “Dạ… Bí thư…” Tiên gật đầu…
– “Bí Thư gì chứ… Gọi tên với nhau được rồi… Cũng như Tú Nhi, Tuyết, Yến, Thụy Vủ vậy… Mình là người 1 nhà… Có phải không anh?” Bích Trâm lườm hắn.
Bên cạnh Lý Tuyết Cầm giả điếc. Tuy đã đoán biết phần nào nhưng khi chính tai mình nghe thấy, Tuyết Cầm thấy vô cùng kinh khủng… 1 người đàn ông có 2 hoặc 3 thậm chí 4 hay 5 “bà” thì đã thấy qua nhưng mà Đức cố vấn, hình như ở trên chiếc du thuyền này cũng có gần 20 bà đó nha mà “bà” nào cũng có gốc khủng, có thiệt không vậy?
– Phải… Bích Trâm nói đúng đó… Ừm, Tiên… Nhất dạ đế vương ở Cao lảnh ngoài thằng Vỏ, em có mấy đứa có thể “xài” được. Anh có chuyện quan trọng cần em và tụi nó làm. Rạng sáng ngày mai em trở về dẫn chừng 10 đứa qua Long Xuyên cùng với Thanh Phượng để hành động.
– “Gấp không anh… Em đi bây giờ cũng được…”Tiên hăng hái.
– “Vậy thì không cần, gọi điện nói tụi thằng Vỏ chuẩn bị sẵn, em về tới cùng nhau qua Long Xuyên là được… Tú Nhi, Tuyết, Yến, Thụy Vủ nửa… Các em ngày mai cũng trở xuống Cao Lảnh nói với Hồng Ngọc tạm đừng khởi công, chờ Tiên và bọn thằng Vỏ giàn trận trước đã… Theo Trưởng phòng Cầm nói, anh đoán, bọn họ chắc đang chờ mình khởi công rồi kéo tới làm rùm ben lên, kích động người dân gây ra bạo động. Lúc đó chúng sẻ lợi dụng tình hình hổn loạn ra tay gây thương tích để tạo ra tình thế mất kiểm soát…”Hắn nói 1 hơi khiến các nàng tưởng chừng như mọi chuyện sẻ diễn ra như trong phim do chính hắn làm đạo diển vậy nhưng nghe rất hợp lý nên thật khó mà phản bác…
– “Vậy anh cần bọn thằng Vỏ làm gì?”Tiên thắc mắc…
– Hiện nay trong đội ngủ của Thanh Phượng đại đa số là người và tai mắt của Uông Hầu cho nên khi xảy ra chuyện họ sẻ trơ mắt nhìn hoặc làm cho có lệ. Mình cho bọn thằng Vỏ trà trộn vào đám đông chờ. Chỉ cần nghe tiếng súng nổ thì nhanh chóng khống chế hung thủ lại. Giao cho Mai Thảo đem về Cao lảnh thẩm vấn. Còn nửa, nói Hồng Ngọc bố trí Lam Điền, Vệ Lan thu hình toàn bộ hiện trường mai này lấy đó làm bằng chứng…
– “Không biết khả năng của bọn thằng Vỏ mà anh nói nhưng em nghỉ hay là cho Hải Yến và Lan Anh cũng trà trộn vào đám đông để hỗ trợ nếu cần…” Bích Trâm gợi ý.
– Anh thấy bọn thằng Vỏ lanh lợi lắm nhưng đề nghị này cũng tốt. Em thấy sao hả Tiên?
– “Chị Trâm nói cũng có lý, mình cẩn thận tốt hơn” Tiên gật đầu, nghỉ Bích Trâm nói không sai. Tuy bọn thằng Vỏ lanh lợi và gan dạ nhưng chỉ quen tay với “hàng lạnh” chưa bao giờ gặp phải “hàng nóng”… Biết đâu khi nghe tiếng súng thì rụng rời chân tay? Như vậy thì hư chuyện của hắn.
– “Được, cứ quyết định như vậy… OK… Mình trở xuống dưới… Trưởng Phòng Cầm… Bà không sao chứ?” Thấy sắc mặt Tuyết Cầm lợt lạt… Đức mỉm cười, quan tâm hỏi…
– “Không… Không có gì…”Tuyết Cầm đang đổ mồ hôi lạnh… Được mời ở lại, lúc đầu rất vui sướng nhưng một hồi sau, bà hiểu tại sao hắn mời mình ở lại, nếu bà đã rõ ràng kế hoạch của hắn vậy thì có bổn phận nghe ngóng bên Micheal rồi báo cáo cho hắn biết, hơn nửa, nếu vì 1 lý do nào đó, bọn Micheal biết kế hoạch này, biết đâu hắn sẻ nói bà là đến để nằm vùng? Chứ còn gì nửa, hiện giờ ở đây đều là người của hắn mà. Nghỉ tới đây khiến Tuyết Cầm kinh hãi… Đầu óc của người này ghê thiệt.
Bổng có tiếng nhạc reo lên… Bích Trâm nhìn màn hình, thầm nghỉ Hương Giang gọi vào giờ này chắc là có gì quan trọng nên bắt máy.
– A lô… Chánh văn Phòng Giang… Có chuyện gì sao?
– “Dạ… Có chuyện này muốn báo cáo với Bí Thư…”
Hương Giang có chút ngập ngừng… Chánh văn phòng là mắt tai mủi miệng của lảnh đạo… Mắt phải nhìn xa, mủi ngửi ngàn dậm, có tai “thuận phong nhỉ”. Nói tóm lại khả năng gần như lảo “Tôn”, chuyện ở bốn phương tám hướng đều phải tỏ tường để báo cáo với lảnh đạo… Tối nay trong buổi tiệc từ thiện, Hương Giang thu lượm được chút tin tức, nàng thấy khá quan trọng nhưng đối với tân lảnh đạo Bích Trâm thì khó mà biết được.
– Nói đi… Tôi nghe…
– Dạ… Bí Thư, trong bữa tiệc từ thiện tối nay không những Kỳ Thứ Trưởng đến tham dự mà còn có cháu ông ta là việt kiều bên Canada về… Hi hi, thì ra là để coi mắt Thủy Lung Linh… Rất ấn tượng và nổi bật khi quyên ra số tiền 100 ngàn đô…
Lời báo cáo như là “bà Tám” ngồi lê đôi mách chuyện bao đồng nhưng nội dung rất huyền diệu. Vừa mới hôm qua, Jessica nói papa của cô ta quen với Chủ tịch Huy, không hề nói quen biết với Trần Cao Kỳ vậy mà hôm nay lảo dẫn cháu từ nước ngoài về tới coi mắt Jessica, điều này chứng tỏ Trần Cao Kỳ biết rỏ Jessica, điểm quan trọng là từ trước đến giờ lảo ở tận ngoài Hà Nội, tuy có đến LX 1 vài lần nhưng chưa tới nhà hàng tiếp xúc với Jessica… Đùng 1 cái muốn làm mai cho cháu mình, người này vung tay 1 cái là 100 ngàn đô, rõ ràng muốn gây ấn tượng với người đẹp. Vậy là sao? Jessica rõ ràng Jessica dấu diếm cái gì đó.
– “Có chuyện này sao?” Bích Trâm dĩ nhiên nhìn ra điểm huyền diệu mà Hương Giang muốn nói với mình… Trần Cao Kỳ sẻ không coi mắt 1 cô gái tầm thường cho cháu trai của mình và cháu trai của ông ta sẻ không dễ gì bị Jessica hấp dẫn đến nổi chịu quyên 100 ngàn đô để gây ấn tượng… Trừ phi là Jessica có cái gì đó rất đặc biệt…
– “Jessica này thật là thần bí ha…”Đức gật gù…
– “Hôm qua cô ta nói cha của cô ta quen với Trình Quốc Huy nên được người Long Xuyên nể mặt thôi mà… Em thấy cũng có lý nên không hỏi nhiều, còn quen biết với Trần Cao Kỳ thì không nhắc tới…”Bích Trâm nhíu mày.
– Vậy chắc có liên quan tới chuyện văn nghệ từ thiện của Mỷ Thể? Đức nhìn Bích Trâm… Hắn nhớ nàng nói có buổi văn nghệ từ thiện gì đó, cần hắn giúp.
– “Bí Thư, Đức cố vấn… Liên quan đến việc từ thiện… Có chuyện này không biết có nên nói hay không.”Tuyết Cầm rào đón…
Từ lúc cùng đám con rể dâu bước lên chiếc du thuyền, Tuyết Cầm nhìn thấy Nancy thì ngờ ngợ, sau đó đám cao tầng của Cần Thơ đối với người này thật nhún nhường khách sáo thì không còn nghi ngờ gì nửa, là con gái của TBT rồi… Không ngờ Đức cổ vấn này quá khủng. Cưa đổ Bí Thư, con gái của Chủ tịch Qh đã khủng rồi, con gái của TBT cũng đã có con với hắn, không cần biết các nàng còn lại là ai nhưng Bích Trâm và Nancy cũng quá đủ rồi.
Như người đang chơi tài xỉu, hai cha con Trình Quốc Huy là “Xỉu”, Bí Thư và Đức cố vấn là “Tài”… Lý Tuyết Cầm đã lao mình đặt cược ở cửa “Tài” khi tiết lộ âm mưu của Micheal, coi như đã là “phản đồ” của Trình Quốc Huy…
Đã trót thì trét, phóng lao thì phải theo lao hơn nửa ăn chắc mà… sẵn chuyện từ thiện, nói thêm về con người của Trình Quốc Cường cũng đâu có sao chứ, là sự thật đó mà… Nhưng cũng không thể lộ liểu mà phải làm cho ra vẻ bất đắc dỉ vì chính nghĩa mới được… Bởi vậy cố ý ngập ngừng ra vẻ “khó nói”…
– “Có gì cứ nói… Đừng ngại…”Thấy Tuyết Cầm rào đón, biết chờ mình hay Bích Trâm động viên… Loại chiêu thức này hắn còn lạ gì, Đức mỉm cười, khuyến khích.
– “Um… được được… – “Aiz… tôi thấy mình cũng không nên do dự nửa… Cũng vì chuyện này mà mấy ngày nay tôi vô cùng bức xúc. Từ thiện là chuyện tốt… Nhưng mà nhưng mà… Là như vầy Đức cố vấn… Không biết cậu nghe qua câu “Giang sơn dễ đổi bản tính khó chừa” chưa… Trình Phó Giám đốc tiếng tăm ở An Giang không được tốt lắm, vừa mới ra ngoài miền Trung chưa được ba bảy hăm mốt ngày thì có lòng trắc ẩn… Tôi thiệt không tin được, cậu cũng biết đó mà, mấy chuyện từ thiện rất là mờ ám… Cho nên không muốn tham gia chút nào vì vậy sẵn dịp nghe nói ở Cần Thơ có chiếc du thuyền thiệt đẹp, tôi liền lấy cớ cùng cả nhà tới Cần Thơ coi cho biết cực chẳng đã để ông xả ở lại 1 mình… Ai ngờ tình cờ gặp cậu và Bí Thư mới biết là du thuyền của cậu… Mọi chuyện kế tiếp thì cậu biết rồi đó…”Tuyết Cầm nói 1 hơi…
– “Vậy à…”Sực nhớ lời Thanh Phượng, Phương Trang nói ngoài Hà Tỉnh tuy mỗi năm có lủ lụt nhưng chính quyền đã lo liệu được… Bích Trâm nhíu mày, trầm ngâm.
– “Bí Thư… Cố Vấn… Tôi xin phép… Mấy đứa con chắc đang chờ…” Thấy tạm đủ, Tuyết Kỳ cáo lui…
– “Ừm được… cảm ơn nhiều, lát nửa gặp lại…”Đức mỉm cười…
– “Da được… Mai này Bí Thư cà Cố vấn có cần gì cứ nói một tiếng là được… Tôi sẻ làm hết sức…”Tuyết Cầm hứa hẹn ra sức khuyển mả.
– “Anh thấy người này thế nào?”Chờ Tuyết Cầm khuất bóng sau cánh cửa thang máy, Bích Trâm hỏi.
– Hi hi… Ý em muốn nói bà ta phản cha con Trình Quốc Huy thì sau này có thể phản mình?
– “Anh không thấy vậy sao?” Bích Trâm trợn mắt…
– “Ậy… Người không có tham vọng thì em không biết họ nghỉ gì nhưng người có tham vọng thì em biết họ muốn gì… Chỉ cần em có khả năng đáp ứng tham vọng của họ thì họ sẻ vì em mà ra sức… Nhớ chưa… Đi… Theo anh…”Hắn kéo tay nàng…
– “Hả… Đi đâu?” Miệng hỏi nhưng chân Bích Trâm bước theo… Khựng lại khi thấy hắn kéo nàng vào toilet… Biết ý đồ của hắn… Bích Trâm cả sợ… thật là biến thái mà… Rủi có ai thấy thì sao chứ.
– Không nhớ anh à… Là tình điệu đó cưng…
– “Nhưng mà… Nhưng mà…” Mặt Bích Trâm đỏ rực…
– “Không ai lên đây đâu… Tin anh đi…”Biết Bích Trâm sợ cái gì, đem nàng vô phòng lên giường quá thường rồi, không thú vị chút nào. Nhớ lại trước kia ở nhà hàng của Tuyết Vân, đã từng xử lý Thúy Ái trong tình cảnh tương tự… Hắn vừa mở cửa toilet vừa kéo tay miệng không ngừng trấn an nàng…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.net/thang-duc-quyen-3/
Nhật Mai “Pee” xong, đứng dậy kéo quần lên định đưa tay giật nước chợt nghe tiếng cửa mở rồi thì 1 chuổi cụm từ “Không nhớ anh à… Là tình điệu đó cưng… Nhưng mà… Nhưng mà… Không ai lên đây đâu… Tin anh đi ” Giọng nói của 1 nam 1 nữ rất quen thuộc khiến Nhật Mai kinh hãi… Theo phản xạ, hai chân bước lên bồn cầu… Im thinh thích, nghe ngóng…
– “Anh… Anh…”Mắt Bích Trâm đỏ hơn trái gấc, tim đập thình thịch, nàng không bao giờ nghỉ có 1 ngày bị hắn dẫn vô toilet làm chuyện đó…
Nói nào ngay dân thường khi nghe đến hai từ “toilet” ai cũng nghỉ í ẹ, bịt mủi… Không vệ sinh chút nào nhưng toilet trên chiếc du thuyền không kém thậm chí còn xa hoa hơn toilet trong biệt thự của các đại gia, đại má nhiều. Trang trí bên trong thì khỏi nói rồi, có tranh, có bông hoa, không phải thứ bông hoa giấy mà là bông hoa tươi tỏa mùi thơm dìu dịu. Không 1 hạt bụi, không chút tì vết… Tường kính bao quanh. Vừa “làm” vừa nhìn, đây là sở thích của hắn mà.
– “Hi hi… Không có ai đâu, chỉ có hai đứa mình thôi… Yên tâm đi…” Đức đưa tay khóa cửa…
Toilet trên du thuyền dĩ nhiên là sang chảnh và rộng rãi nhưng chỉ dành cho 1 người dùng. Trình Nhật Mai nghỉ mình vào “pee” thôi mà, nên không khóa cửa làm gì bởi vậy khi hắn xô nhẹ thì cánh cửa mở nên đinh ninh bên trong không có ai…
– “Nhưng mà… Nhưng mà…” Bích Trâm xấu hổ… Cái tên này thật là, chờ tối hay vô phòng không được sao. Tuy nghỉ vậy nhưng đồng thời nàng cũng cảm thấy mới lạ nên vô cùng kích thích…
– “Không ai lên đây đâu… Tin anh đi” Chấn nàng vô vách tường, hành động vô cùng thần tốc… Đức kéo váy nàng lên, kéo quần lót nàng xuống… Ngồi xuống áp miệng vô đám mạ non mềm mại như tơ… Hai tay lần mò luồn lên trên, xoa nắn.
– “Ưm… Ưm…”Bích Trâm chẳng còn biết trời đất gì nửa, nàng gát 1 chân lên vai hắn, cắn môi cố kìm hãm tiếng rên rỉ… Đã hai tuần rồi nhịn nên hắn vừa áp miệng vào, nước trong người nàng đã tuông lai láng.
Sợ bị khám phá mình đang có mặt ở đây, Nhật Mai không dám thở mạnh, mắt nhìn qua khe cửa, trong tấm kiếng, hình ảnh Bích Trâm gát chân lên vai hắn. Mặt hắn úp mặt vào giữa hai chân Bích Trâm hì hục khiến tim Nhật Mai đập thình thịch… Lần đầu tiên trong đời, người bằng xương bằng thịt với cảnh nóng trước mắt…
Miệt mài đi đường lưỡi 1 hồi khiến người Bích Trâm nuổn ra… Hắn đứng dậy, đưa tay cởi dây nịt, kéo quần xuống, nhấc bổng Bích Trâm lên… Hay tay nàng choàng qua cổ, hai chân nàng cặp lấy hai đùi hắn… Hắn đút nhè nhẹ, đầu khấc len lỏi vừa qua cửa liền nhấn mạnh 1 phát lút cán…
“Ahh… một tiếng, Bích Trâm rên nhẹ, bặm môi khi bị “nông” đến cùng cực, đồng thời cảm giác sướng khiến nàng nổi da gà… Hai tay nàng bám lấy cổ hắn, nhịp nhàng phối hợp mỗi khi hắn đẩy tới…
– “Trời đất…”Lúc hắn tuột quần xuống, cái đó đong đưa qua lại, Nhật Mai thật không tin mắt mình… Ở tuổi của nàng,”Porn movie” thì đã từng xem qua,”vủ khí” của mấy thằng Mỷ, Tây đen hay trắng so với tên này thì vẩn còn “trông người sang tuổi phận hèn”…
Bên ngoài hắn bắt đầu nắc nhẹ rồi tốc độ tăng dần cuối cùng là nắc bạo… Bên trong Nhật Mai nghe rỏ mồn một tiếng hai bộ phận sinh dục cọ xát vào nhau xen lẩn tiếng Bích Trâm không ngừng rên rỉ…
Nhật Mai nhìn đồng hồ… 10 phút rồi đó vậy mà vẩn không có triệu chứng ngừng, ngược lại hình như càng lúc càng mạnh… Trời đất quỷ thần ơi, có thiệt không vậy… Ông xả nàng, tối đa chỉ là 5 phút đó là có viagra trợ lực rồi đó…
– “Anh xong chưa vậy… Muốn giết em à…”Bích Trâm nũng nịu hối thúc. Hắn hùng hục khiến nàng mệt lả, chịu hết nổi rồi… Hơn nửa sự to bự của cái đó liên tục ra vào khiến nàng thấy thốn…
– “Hi hi… Tha cho em… Tối nay tiếp tục nha…”Biết nàng chịu hết nổi… Đức áy náy, rút ra.
– “Có được không đó…”Đến lượt Bích Trâm áy náy… Nàng ngồi xuống há miệng định ngậm vào.
– Hi hi. Anh OK mà… Nà… Em xuống dưới trước đi… Mình ở trên này hơi lâu rồi…
– “Anh cũng biết vậy sao, nếu em không nói, giờ này anh còn… Anh còn…” Mắt lườm, Bích Trâm mặc lại quần lót, sửa lại quần áo chỉnh tề, hé cửa nhìn ra ngoài, không thấy ai, quay lại làm mặt quỷ, mở cửa bước đi…
– “Tối nay không tha cho em đâu…”Đức mỉm cười, nói vói theo… đến trước la va bô mở vòi nước rửa mặt… Bất thình lình có tiếng chuông di động reo lên từ bên trong phòng vệ sinh khiến hắn chưng hửng… Như vậy, nãy giờ mình và Bich Trâm bị rình? Chết mẹ rồi, chẳng lẽ lại là 2 tiểu la lỵ?
– “Là Ngọc Hân hay Gia Hân ở trong đó vậy? Còn không mau ra đây… Đừng giỡn n… Là cô?” Chưa nói được từ “nửa”, hắn trợn mắt há mồm khi thấy Nhật Mai mặt đỏ như gấc chín bước ra…
– Tôi… Tôi không thấy gì hết…
Nhật Mai mở cửa chạy như ma đuổi…
– “Còn trợn mắt nói láo? Muốn chạy à… Không dễ đâu…” Đức mỉm cười, nói vói theo… Tưởng là thằng đực rựa nào thấy Bích Trâm ở truồng thì hắn sẻ móc mắt nó nhưng là đàn bà thấy mình ở truồng thì thôi kệ đi… Chịu thiệt thòi 1 chút… Hắc hắc.
– “Sao lâu vậy má…” Hóng nãy giờ, thấy Tuyết Cầm trở lại… Kim Phong hỏi dồn dập…
– “Vợ con với Kim Điền và chồng nó đâu rồi?” Tuyết Cầm nhìn dáo dát…
– “Được thuyền trưởng đẩn đi tham quan chung quanh cùng với các người khác… Con ở đây chờ má… Sao rồi”
Phong sốt ruột… Gả đang đặt hy vọng cao ở chuyến đi này… Được mời lên du thuyền coi như là 1 bước lớn nhưng nếu Chủ tịch Huy biết được cả nhà gả lên du thuyền của Đức Bí Tịch mà không được Bí Thư coi trọng thì lợi bất cập hại. Bởi vậy đang xốn xang trong lòng.
– “Phong… giữa sự nghiệp với đàn bà… Con chọn cái nào?” Tuyết Cầm hỏi nhỏ… Bà đã có ý định rồi, Đức Bí tịch có gia tài khủng, ngoài con gái của chủ tịch QH, còn có con gái của TBT là “Chánh hậu nương nương”. Chỉ cần dựa vào được thì mai này tương lai sẻ vô bờ bến… Hắn nhiều vợ như vậy có nghĩa là rất háo sắc, tham dâm… Vợ của Kim Phong… Đổ Kim Anh là cô giáo củ của Đức Bí tịch, nhan sắc không tệ nên bà muốn khuyên trai mình gài vợ nó cho hắn nhưng chuyện này cũng khó mở miệng vì vậy rào trước đón sau.
– “Dĩ nhiên là sự nghiệp rồi… Có chuyện gì vậy má?” Phong đáp không 1 chút do dự… Chuyện thề non hẹn biển, cưới được em là phước của đời anh… Những lời này đã quá xưa rồi, không còn thích hợp nửa.
– “Vậy thì mai mốt con để Kim Anh tiếp xúc với Đức cố vấn nhiều 1 chút… Tin má đi…”Tuyết Cầm úp mở nói…
– “Con biết làm sao rồi…” Mẹ nào con nấy, Phong vừa nghe liền hiểu… Thời buổi này, các lảnh đạo, người có thế lực ai lại không thích gian dâm vợ người chứ. Nếu Đức cố vấn cũng có sở thích này thì gả sẻ tìm cách hai tay dâng Kim Anh cho hắn hưởng thụ… Có sao chứ… Lê Kim Phong không vì 1 người đàn bà mà bỏ lở cơ hội trèo lên…
– “Con hiểu được vậy thì tốt… Nhớ đó… Mai này kêu vợ con mời Đức cố vấn tới nhà dùng cơm… Tìm cách thân cận một chút…”Tuyết Cầm dặn dò…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv2.net/thang-duc-quyen-3/
Ngoài khơi Phú Quốc tầm 10 hải lý, 1 chiếc tàu hàng treo cờ in – đô trên đường qua Bangkok đã xảy ra sự cố máy móc nên trôi giạt vào hãi phận Việt Nam. Được cảnh sát biển phát hiện, tiếp cứu, đang được kéo vào cầu cảng quốc tế.
Cách đó tầm 200 thước là Quán ăn 93 người ngồi đông nghẹt. Tới đây ăn hải sản nhậu nhẹt là nhất rồi, giá cả phải chăng không cắt cổ nhất là cái dãi bàn sát bãi biển, buổi chiều ngồi ở đây nhìn ra ngoài vừa nhậu hải sản vừa ngắm cảnh mặt trời lặn thì còn gì bằng.
Từ xế chiều 5 người Budi, Baskoro, Indah, Rizky, Kartika đã đến đây, họ kêu hãi sản đầy bàn nhưng lại không thấy rượu bia, hơn nửa Rizky, Kartika còn đội khăn… Như vậy là mấy người “Hồi” rồi chứ còn gì nửa… Hòa và Hưng hổ báo ngồi nhâm nhi cũng thấy đấy nhưng nghỉ không có gì. Tuy biết lệnh của chị dâu là phải để ý đến bọn râu ria trùm đầu nhưng cả hai chỉ nghĩ đến bọn “Rệp” đến từ Trung đông như Iraq, Iran, Palestine… Bọn này to con như Tây, Mỷ miệng đầy râu ria, ngực lông lá như đười ươi chứ đâu nhỏ con như mấy người in – đô này chứ, sao có thể là bọn khủng bố được, bởi vậy không chú ý lắm. Tuy nhiên có “nhiệm vụ” phải làm không thể qua loa được.
Được trang bị camera siêu nhỏ trước ngực cho nên Hòa hướng về phía đám Budi “ghi” hình. Nói là “ghi hình” chứ động tác vô cùng đơn giản, chỉ cần hướng mặt về mục tiêu, bấm nút trên thiết bị điều khiển trong túi quần vậy là được rồi. Rất đơn giản bấm nút thôi mà, thằng con nít 6 tuổi có thể làm nhiều hơn nửa à… Vậy mà chị dâu Thu Tâm “tuyển lựa” rất kỷ, từ mấy chục “thí sinh” ứng tuyển, chị dâu chỉ chọn ra được 10 thằng đạt “yêu cầu”… Cũng may, Hòa và Hưởng, là 1 trong nếu không thì thật là mất mặt.
Lúc đầu nghỉ chị dâu quá quan trọng hóa vấn đề rồi, nhưng khi hành sự, Hòa mới hiểu tại sao chị dâu lại yêu cầu cao như vậy, người yếu bóng vía là không được đâu à, gan như Hòa mà còn cảm thấy hồi họp huống chi tụi bá vơ… Mặc dù gió biển thổi lòng lộng, không khí mát rượi nhưng Hòa sợ bị phát hiện thì bể chuyện nên trán rịn mồ hôi, gả đưa tay vào túi quần bấm nút… Cùng lúc, có tiếng chuông di động reo… Hòa giật mình thiệt hú hồn khi thấy gả in – đô vôi vả chụp lấy di động trên bàn.
– “A lô…” Baskoro bắt máy…
– “Đúng như kế hoạch đã dự trù, được Cảnh sát Biển Viêt Nam kéo vào…”Tiếng người “bên kia” vang lên.
– Tụi tôi đang ở cách đó không xa… Ra tín hiệu đi…
Baskoro vừa dứt lời, ngoài khơi có ánh đèn chớp 3 cái…
– “Thấy rồi… Lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng, chờ liên lạc…”Nói xong, Baskoro cúp máy… mỉm cười đưa ngón tay cái với đồng bọn.
– “Tốt… Chỉ còn chờ bên kia… Tin rằng không lâu đâu họ sẻ liên lạc với mình…” Budi gật đầu.
Công việc của Hòa chỉ làm như vậy thôi, camera tự động việc phát hình đi… Tầm cao 1 ngàn mét trên bầu trời Nam, Bắc, Trung tâm của hòn đảo, 3 chiếc Drone DJI Matrice bay tầm 1000 mét, thu hình rồi truyền xuống trung tâm là chiếc xe buýt giường nằm và từ đây truyền tới du thuyền hoặc ngược lại.
Dưới sự giám sát của, các đàn chị Đan Thùy, Diệu Hiền, Hoàng Oanh, Việt Hà đang cùng nhau chia sẻ ánh mắt trên 10 cái màn ảnh. Cả 4 nàng đang tập “chụp” được những gì bất thường để phân tích, mổ xẻ sau đó tổng hợp.
– “Khoan… Chờ chút… Quay ngược màn hình số “7” khoảng 30 giây… Ngọc Vân chợt ra lệnh…
– “Dạ…” Hoàng Oanh tạm ngừng trực tiếp, “quay lại” màn ảnh số 7 từ bộ nhớ những hình ảnh được ghi lại 30 giây trước… “Đám người Budi, Baskoro, Indah, Ritzky, Kartika đang trò chuyện bổng có tiếng chuông di động reo, Baskoro bắt máy, quay lưng ngước nhìn ra ngoài khơi, cùng lúc có ánh đèn pha chớp liền 3 cái…”
– “Có liên quan tới chuyện mình đang theo hay không thì khó biết được nhưng với những gì vừa thấy có thể nói họ liên lạc với nhau và có vẻ mờ ám. Ừm… Như vầy đi, mấy ngày nay chưa có manh mối gì vậy thì mình chú ý cái này 1 chút.”Trầm ngâm 1 chút, Ngọc Vân ra chỉ thị.
…
Còn tiếp…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thằng Đức - Quyển 3 |
Tác giả | Lạtma |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex tống tình |
Tình trạng | Update Phần 33 |
Ngày cập nhật | 04/07/2025 08:39 (GMT+7) |