Mỗi khi đêm xuống, ông Cả Rèn lại vạm vỡ như cọp, lửa tình cháy hừng hực. Thân thể ông đổ mồ hôi, cặc cương như cột sắt đỏ rực, dập ầm ầm vào trong lồn nàng, tinh trào ra trắng xóa. Thế nhưng, bao nhiêu đêm như thế, nàng vẫn chẳng thấy gì ngoài những phút thỏa mãn xác thịt.
Nàng ngẫm nghĩ. “Trước đây ta từng mang thai với chồng cũ, rõ ràng thân thể ta không vấn đề gì. Chị Hai Tĩnh mười năm chưa sinh nở, ta từng ngỡ là do chị ấy. Nhưng ba tháng qua, bản thân ta cũng chưa thấy có thai, thì hóa ra… lỗi ở chồng rồi.”
Đêm ấy, khi ông Cả Rèn nằm ngáy khò khò sau một trận quần thảo, nàng Thắm xoay người, lặng lẽ nhìn chồng. Thân thể ông chắc nịch, bờ vai rộng như muốn che chở cả đời cho nàng. Nàng đưa tay vuốt lên lồng ngực đầy lông, rồi khẽ lần xuống bụng, nơi khúc cặc vẫn còn ươn ướt, mềm oặt vì vừa bắn ra một tràng tinh. Nàng khẽ chạm, đầu ngón tay dính nhớp, nàng đưa lên mũi ngửi, mùi ngai ngái, tanh nồng.
Nàng rùng mình. “Ông ấy đụ khỏe như trâu, ngày nào cũng ba bốn bận, tinh bắn ngập cả lồn ta… thế nhưng vì sao chẳng đặng? Có lẽ tinh ấy không đủ sức gieo mầm…”
Ý nghĩ ấy cứ day dứt. Nàng quay sang nhìn ông, tim chợt nhói buốt. Người đàn ông này suốt đời chỉ biết lấy sức vóc và búa sắt để mưu sinh, đâu hay mình lại mang trong người một khiếm khuyết kín đáo như thế. Và vì vậy mà suốt mười năm nay, chị Hai Tĩnh phải chịu oan, bị họ hàng dè bỉu, bị bố mẹ chồng rỉa rói.
Nàng thở dài, trong lòng bừng lên một nỗi xót xa. “Không, ta không thể để chị Hai mang tiếng nữa. Cũng chẳng thể để ông Cả sống mãi trong dằn vặt. Ta phải tìm cách chữa cho ông ấy, để minh oan cho chị Hai, cũng để chính ta thực sự là vợ, là mẹ.”
Từ hôm đó, nàng bắt đầu chú tâm quan sát, tìm hiểu. Ban ngày, nàng để ý tới những biểu hiện khi ông làm việc: Mồ hôi ra nhiều, nhưng môi hay tái nhợt, ánh mắt thỉnh thoảng trũng sâu, lưng dưới đôi lúc mỏi. Ban đêm, nàng ngầm ghi nhận: Tuy ông cứng rắn, trụ lâu, đụ dai, nhưng khi xuất ra, tinh trắng ấy lỏng, chảy ra như nước cơm, chẳng đặc sệt như nàng từng biết ở người đàn ông trước.
Một đêm, sau khi ân ái, nàng kề môi vào tai ông, thì thầm:
– Ông à, nếu một ngày… ta có thể chữa bệnh cho ông, ông có để ta làm không?
Ông Cả Rèn mơ màng mở mắt, cười ha hả:
– Ta khỏe thế này mà bệnh tật gì? Nàng cứ yên tâm, chỉ nay mai thôi, rồi bụng nàng sẽ căng tròn.
Nàng mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn dấy lên quyết tâm. Từ ngày mai, nàng sẽ tìm đến những lão y bên bờ sông, đến những bà mụ già dày dạn kinh nghiệm, học cho bằng được bí thuật y khoa. Nàng sẽ trở thành người có thể chữa cho ông, giải được oan nghiệt bao năm.
Nàng tự nhủ, rồi vuốt ve mái tóc xõa trên ngực ông:
“Ông ạ, đêm nay tinh ông bắn ngập lồn thiếp, làm thiếp sướng lịm đi… nhưng chính thiếp hiểu, vấn đề không phải ở chị Hai, cũng chẳng phải ở thiếp. Vấn đề nằm trong chính tinh khí của ông. Thiếp nguyện sẽ tìm ra cách, cho ông được trọn vẹn với đời, và cho chị Hai một lời minh oan.”
Ngoài hiên, trăng lên cao, ánh sáng lạnh lẽo trải dài xuống dòng sông Bến Hạ. Lòng nàng Thắm rạo rực, không chỉ vì thân thể vừa thỏa mãn, mà vì một con đường mới đang mở ra: Con đường học y, con đường để nàng trở thành bà Lang Thắm sau này…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Phương thuốc thần |
Tác giả | Đạm Thu |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bú vú, Truyện cổ trang, Truyện liếm đít, Truyện liếm lồn |
Tình trạng | Update Phần 21 |
Ngày cập nhật | 24/09/2025 00:50 (GMT+7) |