Truyện sex ở trang web truyensextv99.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv2.net là trang web dự phòng của website truyensextv99.net, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv99.net tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex ngắn » Nữ cảnh sát » Phần 4

Nữ cảnh sát - Tác giả Thiên Hạ Du Mục


Update Phần 4

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv99.net, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 4: Đột kích

Ánh sáng đêm xuyên qua tấm rèm, lặng lẽ tràn vào căn phòng lạnh lẽo. Từng hạt bụi li ti bay lơ lửng trong luồng sáng mờ ấy. Ánh sáng không làm ấm gian phòng, nó chỉ tô viền lên những góc tối, khiến chúng sâu hơn, tĩnh hơn, như đang che giấu điều gì đó vẫn âm thầm quan sát từ trong bóng đêm.

Ánh sáng từ màn hình camera hắt lên gương mặt lạnh lùng của hắn. Ngón tay dài, thon và mạnh mẽ khẽ gõ vào thành ghế khi hắn tua lại hai đoạn ghi hình ở góc sân sau, nơi bức tường phân cách hai căn nhà.

File thứ nhất:

Màn hình hiện lên bóng dáng một cô gái nhỏ gầy nhưng nhanh nhẹn, ngồi trên một nhánh mít, cô thò đầu nhìn qua bức tường cao, đôi mắt láo liêng quan sát.

Rồi… vèo… hai chân cô khuỵu xuống, tiếp đất một cách rất nhẹ nhàng.

Hắn nghiêng đầu…

Rõ ràng hành động cô rất tự tin, khi rơi xuống đất bên sân hắn…

Toàn thân cô ướt sũng xà bông trắng xóa, mặt đỏ bừng vì ngượng và vì sợ bị bắt gặp.

Cô khom người băng qua hàng trúc, thẳng đến vòi nước nơi góc sân vườn, tay thì mở van mắt thì nhìn cảnh giác.

Hắn nhìn màn hình, mặt cô gái hắn không thấy rõ, nhưng vóc dáng lại cực kỳ đẹp… đáy mắt hắn nheo lại đầy ý thú vị.

File thứ hai:

Cũng từ nhánh mít… ánh mắt ấy, vẫn láo liêng thăm dò…

Cũng một thân toàn bọt xà bông, tóc bết trên má, giọng lầm bầm khó chịu.

Cô gái lại phóng đến góc sân vườn, nơi có cái vòi nước, như thể nó là… tài sản riêng của mình.

Nhưng đoạn quay khiến hắn dừng tay lại không phải là cảnh đó.

Mà là cảnh cô nhìn con chó và con chó cũng nhìn lại cô…

Không một lời nói…

Không một tiếng sủa…

Chỉ có hai ánh mắt giao nhau… rồi… việc ai nấy làm.

Hắn nhìn, khóe môi khẽ cong.

Hắn ngồi dựa vào ghế. Gương mặt điềm tĩnh nhưng ánh mắt có chút thay đổi, sâu sắc hơn, thú vị hơn.

Một cô gái nhỏ xíu…

Đêm lén lút đi “tắm ké”, đêm lén lút ra cửa hàng tiện lợi trong bộ đồ ngủ đỏ ôm sát, khoác áo ngắn, dáng vẻ như một chú mèo con sợ bị phát hiện.

Hắn nhìn màn hình thêm một lần nữa.

Rồi khẽ nói:

“Kitten sao?”

Sáng hôm sau…

… Tại Sở Cảnh Sát phòng chống tội phạm, không khí yên bình đến lạ. Chiếc BMW gây “áp lực” tối qua đã được đội kỹ thuật “hồi sinh” như một phép màu: Lau chùi bóng loáng, đánh bóng từng khe cửa, đến mức không còn một hạt bụi, nhìn như vừa trưng bày trong showroom chứ chẳng phải vừa nằm trong cuộc hỗn chiến đêm qua.

Cảnh sát trưởng Đường Nghị đích thân kiểm tra chiếc xe lần cuối. Trước khi bàn giao lại cho chính chủ, mặt ông giãn ra như trút được cả núi Himalaya đang đè lên vai. Ông còn thở phào một hơi dài nhẹ nhõm, bước chậm rãi lên phòng làm việc với tâm trạng nhẹ như mây mùa thu.

Vừa hạ mông xuống ghế chưa kịp làm nóng nệm thì…

Cộc cộc cộc…

Cửa mở.

Đội trưởng Mỹ Na – cũng là con gái cưng của ông – bước vào, hai tay ôm một cái túi trông… đáng ngờ. Cô bẽn lẽn đặt nó lên bàn, mắt nhìn trời, nhìn tường, nhìn chậu cây, nói chung là không nhìn ông.

Đường Nghị không nói gì. Ông dùng đúng một ngón tay kéo nhẹ cái túi lại gần như kéo tang chứng của vụ án mạng.

Ông nhìn vào trong…

Và… đứng hình.

Bên trong nằm một chiếc váy dạ hội từng là màu trắng tinh khôi, giờ chuyển thành… màu của cuộc đời: Xám, lấm lem, rách te tua như bị chó rượt qua 7 con ngõ, và một chiếc giày cao gót dây quấn cổ chân duy nhất, chiếc còn lại cũng không rõ đã “hy sinh vì tổ quốc” ở đâu.

Ông quay sang nhìn Mỹ Na.

Cô chỉ… “Gật” nhẹ…

Đường Nghị lại cúi xuống nhìn cái túi một lần nữa. Mặt ông giãn ra, rồi chùng xuống, rồi nhăn lại, rồi buông một hơi dài như muốn thở cho hết số phận éo le của chiếc váy. Ông đứng bật dậy, đi đến cửa sổ, hai tay chống vào bệ cửa, nhìn ra ngoài trời như đang tự hỏi:

“Trời ơi, pha này căng…”

Nhưng ông không nỡ mắng con gái.

Không nỡ thật.

Khi ông quay lại định xem lại túi để tìm hy vọng cuối cùng…

Mỹ Na biến mất.

Không tiếng động. Không hơi thở. Không lời chào.

Giống như ninja.

Bên ngoài phòng làm việc…

Mỹ Na đã về lại bàn làm việc của mình ở góc phòng. Xung quanh cô: Một chậu kiểng bé xíu và núi hồ sơ như tường thành bao vây bốn phía. Cô ngồi xuống, dỏng người xem lại hồ sơ vụ án tối qua ở khách sạn Hoàng Kim.

Một tay cô gõ bút nhịp nhịp lên bàn, tay kia vô thức đưa lên miệng cắn nhẹ. Khi đầu ngón tay chạm môi, trí nhớ bật sáng như đèn LED 100W.

Nụ hôn tối qua.

Nụ hôn mà… chính cô trong một cách rất “vô tình” đã “cưỡng hôn” hắn.

Cảm giác còn nguyên như đính kèm trong dữ liệu:

Rõ ràng, thật, và… khó quên đến phát bực.

Rồi một tia sáng lóe lên trong đầu cô:

“Đúng rồi! Mùi hương đó… mùi gỗ Tuyết Tùng.”

Mùi hương giống y hệt, cái mùi của gã đàn ông mà khuya hôm qua, đã lặng lẽ đi theo cô suốt mấy dãy phố, khi từ cửa hàng tiện lợi về nhà. Khi gió thốc mạnh làm áo khoác cô bay nhẹ… và còn giọng nói trầm, ấm tuy không lớn nhưng lạnh cả sống lưng:

“Một mình đi vào giờ này… là không an toàn.”

Cô do dự nhắm mắt một giây, mở mắt ra quay lại thì hắn đã biến mất như chưa từng tồn tại. Một bóng đen. Một bí ẩn.

“Có phải gã tối qua và hắn… là cùng một người không?”

Đang suy nghĩ miên man thì…

Tin tin!

Điện thoại cô sáng màn hình: Tin nhắn Gmail.

Không chỉ cô.

Cả tiểu đội 8 của cô, ai cũng nhận được.

Họ mở ra xem.

Người gửi: “Sếp”

Nội dung đúng một dòng ngắn gọn, dễ hiểu:

“Trừ 10% lương tháng này.”

Cả phòng cảnh sát đồng loạt đứng hình.

Tiếng xì xào truyền qua từng bàn.

Ai cũng nhớ lời sếp nói hôm qua trong cuộc họp:

Cái váy thuê cho Mỹ Na mặc đến buổi tiệc làm nhiệm vụ…”không hề rẻ”, nếu có bị rách rời chắp vá → cả đội tự bỏ tiền túi ra đền.

Họ quay lại nhìn bàn của Mỹ Na.

Nhưng… bàn thì có, cô thì đã… biệt vô âm tính.

Họ còn chưa tiêu hóa kịp thì…

Tin!

Tin nhắn thứ hai:

“Trừ thêm 5% tháng này.”

Cả phòng như vỡ trận.

Ánh mắt nhìn nhau hoang mang như ngày tận thế…

Người thì ôm đầu.

Người thì siết nắm tay.

Người thì hỏi trời ơi sao sống nổi.

Cả nhóm kéo nhau đi tìm Sếp Đường đòi công lý.

Vừa tới trước cửa phòng ông…

Tin!

Tất cả đứng lặng, ánh mắt rạng rỡ trong hy vọng:

“Chắc Sếp nhắn xin lỗi… vì gửi nhầm đó…”

Họ háo hức mở ra xem.

Duy nhất một chữ:

“Giày…”

Cả đội sụp đổ.

Người muốn khóc.

Người muốn bỏ nghề.

Người muốn đập đầu vô tủ hồ sơ.

Rồi… cuối tháng lương về, cầm đủ trên tay số lương, không thiếu có phần nhiều hơn một chút, tất cả ai nấy đều mừng vui trong nước mắt “mặn mòi”, họ cùng nhìn về phía cánh cửa, phòng cảnh sát trưởng, bên trong có một người Sếp, luôn tạo cho họ rất nhiều áp lực nhưng cũng lại rất quan tâm đến họ, họ đồng loạt cúi đầu chào, một cái chào rất thành kính.

… Ngoài khơi hơn 20 hải lý, giữa biển đêm đen như mực, con tàu sang trọng đồ sộ chao đảo trong cơn bão dữ.

Mưa quất xuống mặt boong như hàng ngàn mũi kim. Gió hú rít, xoáy mạnh quanh thân tàu khiến những sợi dây neo căng như muốn đứt.

Từng tia chớp xé toạc bầu trời rồi phản chiếu lên mặt nước đang nổi sóng như những con thú khổng lồ.

Nhưng bên trong khoang chính của con tàu, không khí trái ngược hoàn toàn… lạnh băng, căng thẳng, đầy sát khí.

Trong khoang có…

Hai phe nhóm, đang chuẩn bị cuộc giao dịch, không khí ngột ngạt như thuốc súng.

Cánh cửa thép nặng nề khép lại sau lưng bọn vệ sĩ.

Sàn tàu rung bần bật theo từng con sóng nhưng không ai để ý, ánh mắt tất cả đều dồn về ba chiếc vali.

Phe bên này:

Gã đàn ông cao, gầy, đôi tai đeo chiếc khuyên bạc lóe lên mỗi khi chớp sáng.

Một tay hắn xách vali nhỏ, tay kia đặt lên thắt lưng, nơi khẩu súng giấu dưới áo vest.

Phía sau hắn: Mười mấy vệ sĩ, vai rộng, cơ bắp cuồn cuộn, mặt lạnh như đá, vũ trang đầy mình.

Phe bên kia:

Tên mập người Tây Ban Nha, cười nửa miệng, hai mắt mệt mỏi nhưng ẩn chứa thâm độc.

Bên cạnh là tên đầu trọc da đen, thân hình cao như cột trụ, vết sẹo dài cắt ngang mắt phải, khiến gã trông như dã thú.

Cả hai cầm chiếc hai chiếc vali lớn, âm thanh sột soạt của tiền giấy bên trong vang lên mỗi khi sóng làm sàn tàu nghiêng.

Và…

Ở góc khuất phía trên cao, nơi sàn thép tối om, một bóng người đang ẩn mình:

Áo đen bó sát.

Khăn che mặt.

Nón kéo thấp đến ngang chân mày.

Ánh mắt sắc lạnh như dao.

Hắn đứng im lặng, hòa vào bóng tối như không tồn tại.

Nhưng ánh chớp ngoài cửa kính hắt vào làm lộ nửa gương mặt, chỉ cần nhìn là biết đây không phải loại người bình thường…

Hắn quan sát từng động tác, từng hơi thở của cả hai phe, tựa như mãnh thú rình mồi.

Trong màn mưa trắng xóa, sáu chiếc cano chiến thuật lao đi khó nhọc như đang cưỡi trên những con rồng nước.

Các Cảnh Sát đội phòng chống tội phạm mặc đồ đen kín mít.

Kính chống nước che gần hết gương mặt chỉ còn lộ đôi mắt sắc lạnh.

Nhưng biển đang nổi bão, nước hắt vào mặt họ đến đau rát. Gió đánh lệch cả hướng lái.

“Không thể áp sát!”

“Sóng đánh mạnh quá!”

Trong hệ thống bộ đàm rè nhiễu, giọng Mỹ Na vang lên, gấp nhưng kiên định:

“Chỉ có một bình dưỡng khí, dành cho một người. Tôi sẽ mang bình dưỡng khí đó xâm nhập con tàu. Mọi người rút tạm vào đảo gần nhất tránh bão!”

Không ai kịp phản đối.

Mỹ Na đã giật bỏ bớt quân trang, chỉ giữ lại dao chiến, súng ngắn, dụng cụ thở, mang bình dưỡng khí… rồi nhảy khỏi cano.

Cơ thể cô rơi xuống nước như viên đạn.

Làn nước lạnh buốt siết lấy cổ và vai, nhưng cô lập tức bơi sâu xuống.

Những con sóng lớn quật mạnh lên thân tàu bên trên làm ánh sáng từ boong hắt xuống chập chờn.

Mỹ Na cố bơi, bơi, bơi hoài, bơi mãi, rồi cũng áp sát được thân tàu, bám vào đường gờ kim loại, gió và nước xối vào mặt khiến cô gần như không thở nổi.

Một con sóng lớn đập thẳng vào người… cô bị hất ra vài mét.

Ngay lúc tưởng sẽ trôi đi, Mỹ Na bật móc cáp bắn ra “Tạch!”

Móc găm trúng mép lan can tầng dưới boong tàu.

Cô kéo mạnh, cơ tay siết lại, nhào người lên như một con báo vượt lên khỏi mặt nước.

Chỉ vài giây sau… cô đã leo được lên boong dưới.

Bão rít gào dữ dội…

Mỹ Na ướt sũng từ đầu đến chân, áo bó sát vào cơ thể khiến cô thấy lạnh cóng.

Cô vừa nấp sau thùng gỗ thì một cảm giác lạnh sống lưng ập đến.

Có ai đó… cũng đang ở đây.

Trong bóng tối, cách cô vài mét…

Hắn áo đen cũng hơi nghiêng đầu… hắn cảm nhận có thêm một người.

Hai ánh mắt sắc lạnh thoáng chạm nhau trong bóng tối.

Không lời nói.

Không một tiếng động.

Không phải đồng đội.

Nhưng cũng không phải kẻ thù…

Ít nhất là ngay lúc này.

Vali nhỏ mở ra:

Bên trong là những gói bột trắng lạ, mỗi gói được bọc kỹ, ánh đèn hắt vào tạo thành một lớp sáng mờ.

Tổng chừng 10kg.

Hai chiếc vali lớn cũng mở hé:

Toàn Tiền mặt. Những xấp USD dày như gạch xây tường.

Hai phe gật đầu.

Không khí nặng đến mức chỉ cần một tia lửa nhỏ là bùng nổ thành chiến tranh.

“! Oye!? Quién es ese?!”

Tên Tây Ban Nha đi tuần bất ngờ chiếu đèn pin thấy bóng cô.

Hắn trừng mắt:

“Intruder! Có kẻ xâm nhập!!”

Không đợi thêm một giây… hắn nổ súng trước.

“ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG!”

Những viên đạn đỏ rực xuyên qua mưa, sượt qua thùng gỗ khiến mảnh vụn văng tung tóe.

Mỹ Na lăn người sang bên, nhào xuống sau nép sau thùng sắt, vừa lăn vừa rút súng, phản xạ thần tốc như tập luyện hàng nghìn lần.

Tiếng súng nổ khiến hai phe bên trong lập tức rút vũ khí, đội vệ sĩ ùa ra.

Hai tên lao đến gần…

Mỹ Na trượt người xuống sàn vì nước mưa trơn, nhưng cô chống tay, xoay người 180° rồi giơ súng bắn trúng chân một tên.

Hắn gào lên, ngã khuỵu.

Tên còn lại ném dao, lưỡi dao sượt qua mặt cô, cắt một đường nhỏ trên má khiến máu hòa vào mưa.

Tên đầu trọc sẹo dẫn quân xông ra…

Hắn hét lớn: “Kill her!”

Hơn chục tên cầm súng lao ra boong.

Tất cả lập tức xả đạn như mưa.

Đạn găm vào thùng thép tóe lửa.

Tiếng kim loại vang chói tai giữa tiếng gió bão như xé màng nhĩ.

Một viên đạn bay chệch hướng… suýt trúng Mỹ Na.

Ngay khoảnh khắc đó, hắn xuất hiện như bóng quỷ, một bước dài nhảy từ trên cao xuống.

Hắn đá mạnh vào tay một tên lính gần nhất, phía lan can.

“RẮC…” âm thanh xương cổ tay gãy vang lên.

Tên đó chưa kịp hét thì hắn đã xoay người, gạt cướp lấy khẩu súng, rồi dùng chính nó bắn hạ 2 tên khác trong tia chớp lóe sáng.

Mỹ Na nhìn thoáng qua, ánh mắt cô sững lại.

“Người này… là ai?!”

… Tiếng súng nổ chát chúa.

“ĐOÀNG!!!” “ĐOÀNG!!!”

Một viên đạn bắn xiên qua góc kim loại, chệch hướng vì cơn bão, nhưng vẫn đi đủ chính xác để xuyên vào bên ngực trái của Mỹ Na, gần xương sườn… cách trái tim đúng 0. 1 dm.

“… PHẬP…”

Cơ thể cô khựng lại.

Lực bắn ép cô ngã bật về sau, lưng đập mạnh xuống sàn thép ướt sũng.

Mưa hắt vào mặt cô, lạnh buốt, nhưng vết đau nóng rát như lửa thiêu.

Máu loang ra ngay lập tức, hòa cùng nước mưa tạo thành một vệt đỏ trên sàn đầy nước…

Cô kéo tuột khăn trùm đầu ra, hít thở sâu một cách đầy khó khăn.

Hắn quay đầu lại… nhìn cô…

Cô nằm đó… gương mặt tuyệt đẹp, đang dần nhợt nhạt.

Những ký ức đan xen ùa về trong đầu hắn, rồi đừng lại một bóng dáng:

“Là… là Kitten sao…”

(Kitten là mèo con… tiếp tục)

Tiếng gào của đám lính vang lên:

“Nó bị thương rồi!! Kết thúc nó!!”

Chúng đồng loạt nâng súng lên.

Ngay khoảnh khắc họ đồng loạt bóp cò…

Hắn siết chặt nắm tay… kêu “rốp rốp”

Không đợi một nhịp, không một tiếng báo trước.

Chỉ một bóng đen lao qua màn mưa như viên đạn sống, áo khoác đen bay mạnh theo gió.

Hắn nhảy từ lan can thép xuống, tiếp đất bằng một chân, tiếng “BỊCH!” Vang lên sắc gọn.

Bọn lính chưa kịp quay đầu.

“… CHẾT.”

Một từ duy nhất, trầm, lạnh, bật ra từ sau lớp khăn che mặt.

Rồi hắn vung tay bắn ngược.

Tiếng súng nổ dồn dập, nhưng lần này là từ hắn.

Không đứng yên, hắn vừa chạy vừa bắn, thân người nghiêng, sải chân dài.

Đạn từ súng hắn xé màn mưa thành những tia sáng trắng lóa.

Một tên trúng ngay giữa trán, ngã gục.

Tên thứ hai bị bắn vào vai, xoay người, rơi xuống boong.

Hai tên còn lại bị bắn vào chân, đổ rạp như bị cắt gân.

Số còn lại hơi hoảng loạn.

“Là ai vậy?!”

“Giết chết nó!!”

Nhưng hắn không cho họ cơ hội.

Hắn trượt người sang bên, chân đạp thùng thép bật lên, dùng nó như che chắn tạm thời, rồi xoay người đá mạnh vào hông một tên đang chĩa súng.

“ẦM…”

Tên đó bay xa gần ba mét, đập vào lan can thép.

Một viên đạn bắn trúng sát chân hắn, tóe nước.

Hắn không thèm né.

Hắn chỉ cúi xuống ôm lấy người Mỹ Na, kéo cô ép vào một góc khuất sau đống thùng gỗ bị mưa làm sạch bóng.

Nước mưa xối xuống mặt họ như thác.

Hắn đặt tay lên ngực cô, đúng vị trí viên đạn xuyên qua.

Cô thở nặng nề, môi run, mắt mờ do mất máu:

“Anh… anh là ai…”

Giọng cô nhỏ như bị gió cuốn mất.

Hắn không trả lời.

Ánh mắt sau lớp khăn lạnh đến rợn người… nhưng bàn tay đặt lên ngực cô lại cực kỳ nhẹ, gần như sợ làm cô đau hơn.

Một giây sau, tiếng súng lại nổ.

Hắn ngước lên… và ánh mắt thay đổi…

… lạnh hơn, sắc hơn, đầy sát khí.

Ba tên lính xông vào.

Hắn xoay người đứng dậy, cản trước Mỹ Na như một bức tường đen.

Một tên… ném dao, hắn né bằng chuyển động nhỏ…

Chiếc dao xoẹt qua mặt hắn, chỉ cách vài milimet.

Hắn nắm cổ tay tên đó, xoay một vòng, bẻ ngoặt ra sau.

“RẮC…”

Tên đó gào thét, buông dao, quỵ xuống.

Tên khác… xông tới với gậy điện…

Hắn giơ tay chụp lấy đầu gậy, lửa điện tóe ra.

Không hề chần chừ, hắn giật mạnh, kéo tên đó về phía mình, dùng khuỷu tay thúc thẳng vào cằm…

“BỐP…”

Tên đó bật ngửa, bất tỉnh ngay tại chỗ.

Còn một tên… dùng súng bắn liên tục.

Hắn giật người Mỹ Na kéo vào thùng thép che chắn.

Đạn găm vào thép vang tiếng đinh đinh đinh.

Hắn nhào ra, một cú xoay người đá bay khẩu súng của tên đó.

Tên đó chưa kịp phản ứng thì hắn nắm áo gã, nhấc bổng lên như nhấc bao cát, rồi ném thẳng vào lan can.

“RẦM…”

Tên đó lăn quay, nằm bất động.

Hắn quỳ xuống, một tay quàng sau lưng cô giữ vững, một tay nhanh chóng xé áo ngoài của cô để kiểm tra vết thương.

Máu chảy nhiều hơn do mưa liên tục hắt vào.

Hơi thở cô càng yếu dần…

Hắn nhìn trực tiếp vào mắt cô.

Ánh mắt sắc lạnh ấy… bỗng thoáng hiện một tia không thể gọi tên.

Quan tâm?

Lo lắng?

Hay giận dữ vì cô bị thương?

Giọng hắn trầm khàn, sắc nhưng rất nhỏ:

“Đừng ngủ.”

Mỹ Na cố mở mắt, nhưng mí mắt nặng như chì.

Hắn nhanh tay xé một mảnh áo của mình, ép chặt vào ngực cô, cầm máu.

… Mưa vẫn trút xuống.

… Đạn vẫn nổ vang rền.

Nhưng khoảnh khắc này… hắn chỉ nhìn cô, như thể chỉ cần cô thở yếu đi một chút nữa là hắn sẽ giết sạch cả con tàu.

Gió rít…

Mưa đập vào mặt như roi.

Đạn bay thành từng chuỗi lửa.

Và giữa tất cả hỗn loạn đó…

Hắn bế cô lên.

Không phải kéo, không phải dìu.

Bế hẳn lên, một tay siết chặt sau lưng cô, tay kia khống chế súng.

Cô nặng hơn vì ướt sũng, nhưng hắn như không hề cảm giác.

“Ôm chặt…”

Giọng hắn lạnh, sâu, át cả tiếng bão.

Mỹ Na dù rất đau ở thắt ngực, vẫn cố đưa tay quàng lên vai hắn. Ngay khoảnh khắc ấy…

ĐẠN xả tới – HẮN lao đi như một mũi tên sống!

“BẮN HẮN TA!! GIẾT CẢ HAI!!”

Hai phe tội phạm từ khoang chính đã ùa ra boong mỗi lúc càng đông.

Hơn hai chục họng súng sáng lên cùng lúc.

Tiếng súng vang như sấm:

ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG!

Hắn không chờ súng nổ đến lượt thứ hai.

Hắn nhảy vọt sang trái, né loạt đạn như bóng mờ trong mưa.

Cô áp mặt vào ngực hắn, nghe rõ tiếng tim hắn đập… không nhanh, không hoảng, chỉ mạnh mẽ và đều đặn.

Hắn giơ súng lên, giữ cô trên một cánh tay, một tư thế bất khả thi với người bình thường.

Nhưng hắn bắn cực chuẩn:

Một tên trúng ngay giữa trán, đổ gục xuống sàn.

Một tên khác bị bắn xuyên cổ, máu phun thành vệt giữa màn mưa.

Hai tên đứng gần cửa, cũng bị đạn trúng ngực, văng ngược vào trong boong.

… Không ai kịp né.

… Không ai tin nổi tốc độ của hắn.

Tên sẹo đầu trọc hét lớn:

“XÔNG LÊN!!”

Năm tên cực khỏe lao đến với đoản sắt, dao và gậy điện.

Hắn xoay người che Mỹ Na sau lưng rồi đạp mạnh vào thùng thép cạnh mình.

Thùng nặng cả trăm ký lật ầm một cái, lăn như quả cầu thép, húc bay hai tên đang xông tới.

Tên thứ ba bổ dao chém xuống…

Hắn né sang phải nửa bước, dùng báng súng đập thẳng vào sống mũi hắn.

“RẮC…”

Tiếng gãy vang rợn người.

Tên đó đổ xuống, mặt bê bết máu.

Hai tên còn lại cố đâm dao tới…

Hắn xoay gót, quét chân ngang sàn, đá mạnh vào đầu gối một tên.

Tên đó quỵ xuống…

Tên sau vừa giơ gậy điện định chích vào hắn…

Hắn xoay người, dùng chính xác báng súng chọt vào yết hầu hắn.

Gã trợt mắt, rồi gục xuống tại chỗ.

Chưa đến 10 giây.

Tất cả năm tên ngã gục.

… Mỹ Na cảm thấy gió rít qua mặt mình.

Hắn đang chạy…

Không phải chạy bình thường…

Chạy như thể bàn chân không chạm đất, băng qua boong trơn trượt vì mưa mà không trượt nửa bước.

Đạn tiếp tục bắn tới từ mọi hướng:

… Viên đạn thứ nhất sượt qua vai hắn, tóe nước.

… Viên thứ hai bắn trúng thùng thép sau lưng, nảy ra lửa.

… Viên thứ ba suýt trúng đầu Mỹ Na, nhưng hắn nghiêng đầu cho che cô.

Hắn gầm thấp:

“Ngủ là chết đấy.”

Cô cố mở mắt, thở khó nhọc:

“Cảmm… ơn…”

Hắn không trả lời.

… Vì bóng hắn lao qua quá nhanh, hai phe tội phạm bắn nhầm nhau.

Một loạt đạn từ phe Tây Ban Nha bắn trúng 3 tên vệ sĩ của phe gã gầy khuyên tai.

Vệ sĩ tức giận quay súng bắn trả.

Trong vài giây, hai phe loạn xạ, đạn bay lung tung, tiếng người hét gào xen lẫn tiếng súng, ánh chớp xé bầu trời phản chiếu lên những thân người đang đổ gục.

Hắn lướt qua giữa trận hỗn chiến như bóng ma.

Ngay khi hắn chuẩn bị vào cửa thép, tên đầu trọc sẹo mắt, kẻ cầm đầu phe bên kia lao ra chắn đường.

Gã to như con gấu, tay cầm gậy sắt dài, cơ bắp cuồn cuộn, mắt đỏ ngầu vì đồng bọn bị giết.

Gã rống lớn:

“TAO GIẾT MÀY!!”

Nhưng:

… Hắn không dừng lại.

… Không giảm tốc.

… Không thay đổi hướng.

Hắn phi thẳng vào gã với tốc độ kinh hoàng.

Tên sẹo trọc vung gậy sắt xuống như muốn đập nát hai người…

Hắn nhảy lên:

Dùng đúng một chân đạp vào tường thép bên cạnh, bật lên cao hơn đầu tên sẹo trọc.

Trong không trung, hắn xoay nửa vòng, ôm Mỹ Na vào sát ngực, và dùng gót chân còn lại đạp thẳng vào mặt gã.

“ẦM…”

Tên sẹo trọc bật ngược ra sau hơn 2 mét, đập thẳng vào cột thép.

Gió bão gào rít.

Gã ngã xuống sàn, bất tỉnh.

Hắn dùng vai đẩy mạnh cửa thép.

Cánh cửa khoang nặng nề bật mở…

Ánh đèn vàng trong khoang chiếu lên người hắn…

… kẻ toàn thân đầy nước mưa, bế trên tay một nữ cảnh sát đang chảy máu đầm đìa.

Phía trong khoang có gần chục người còn sống, đang ngơ ngác.

Thấy hắn… tất cả giật lùi.

Hắn bước vào như một cơn bão đen sống.

Cửa thép đóng sập lại phía sau.

Bên ngoài, tiếng súng và tiếng gào thét của hai phe tiếp tục chồng lên tiếng bão.

Bên trong khoang, mọi ánh mắt hoảng sợ đều đổ dồn vào hắn.

Cửa thép vừa đóng lại, gần 10 họng súng lập tức chĩa thẳng vào hắn.

Không khí đặc quánh mùi thuốc súng, tiếng mưa đập vào vỏ tàu như tiếng trống báo tử.

Ánh đèn trong khoang vàng đục, phản chiếu lên từng dòng máu đang chảy từ ngực Mỹ Na.

Cô thở nặng, run nhẹ.

Hắn vẫn bế cô bằng một tay, như thể trọng lượng cơ thể cô chẳng ảnh hưởng gì đến tốc độ của hắn.

“BẮN!! BẮN GIẾT HẮN!!”

Súng nổ…

Hắn nghiêng nửa người, dùng thân mình chắn loạt đạn đầu tiên, xoay người ngay trước khi loạt đạn thứ hai tới.

Một tay giữ Mỹ Na, tay kia giơ súng, bắn trả không hề ngắm.

Nhưng từng viên trúng đích tuyệt đối.

Một tên: Trúng giữa trán, ngã bật đầu về sau.

Một tên: Bị bắn xuyên bả vai, rơi súng, hét lên.

Một tên: Phát đạn xuyên bụng khiến hắn lịm tại chỗ.

Ba tên ngã xuống chỉ trong hai giây.

Những kẻ còn lại hoảng loạn.

Nhưng hắn vẫn chưa dừng lại.

Bổng:

Tay cô nắm áo hắn yếu hẳn.

Hơi thở cô đứt quãng, thỉnh thoảng như khựng lại.

“Anh… tôi… tôi không thở nổi…”

Giọng cô mỏng như sợi chỉ.

Máu từ ngực cô hòa với nước mưa trên áo hắn, chảy thành từng vệt đỏ đậm.

Mắt cô nhòe dần, tầm nhìn rung rung.

Hắn cúi đầu nhìn cô… ánh mắt sắc lạnh bỗng lóe lên một tia không thể hình dung.

Không phải thương hại.

Không phải sợ hãi.

Mà là tức giận sâu thẳm, lạnh lẽo đến mức cả khoang như đông đặc lại.

Một loạt đạn nữa bắn tới…

Hắn xoay người, ép Mỹ Na vào bức tường thép dày phía sau, dùng chính lưng mình chắn toàn bộ đường đạn.

Đạn găm vào thép tóe lửa ngay bên cạnh mặt cô.

Hắn trầm giọng, sát bên tai cô:

“Không được ngủ.”

Cô run.

Mí mắt trĩu xuống.

Giữa tiếng súng, hắn đưa tay vào túi trong áo, lấy ra một chiếc khăn tay màu đen, viền thêu một hoa văn kỳ lạ – giống ký hiệu cổ, từng đường chỉ được thêu tỉ mỉ đến mức ánh đèn vàng cũng không làm nó mờ đi.

Chiếc khăn mang mùi Tuyết Tùng dịu, trầm, nam tính, thứ mùi hương mà Mỹ Na từng ngửi thoáng qua một lần… và khắc ghi mãi mãi.

Hắn không chờ hết đạn.

Hắn không sợ bị bắn.

… Xoẹt…

Hắn xé bung nút áo cô bằng tay trần, luồn tay vào bên trong ngực ép chiếc khăn lên vết thương trên ngực trái.

Cô hơi giật mình, nhưng mệt đến mức không còn sức che lại.

Hắn luồn khăn vào dưới lớp áo ngực, ấn mạnh lên vết thương đang chảy máu dữ dội.

Máu lập tức thấm đỏ chiếc khăn đen, thấm đỏ một bên vú, máu chảy dọc xuống eo, xuống cả lưng, nhưng hắn vẫn giữ chặt, ép máu lại bằng lực rất vừa… không làm cô đau nhưng đủ mạnh để ngăn chảy thêm.

Cô thở khẽ, run rẩy:

“… mùi này… là… là anh…”

Giọng cô mờ nhạt, như nói trong vô thức.

Tiếng súng bên ngoài, tiếng hét, tiếng mưa… tất cả mờ đi.

Chỉ còn:

Hơi ấm mạnh mẽ từ lồng ngực hắn…

Cánh tay rắn như thép đang giữ cô…

Và mùi Tuyết Tùng quen thuộc, sạch, lạnh, nam tính, bám lên cổ áo hắn…

Cô từng ngửi thấy mùi này hai lần…

Trên dãy phố đêm khuya và…

Ở một nơi khác…

Của một người mà cô tưởng sẽ không bao giờ gặp lại.

Ý thức cô mờ dần, nhưng tay vẫn vô thức siết vào áo hắn.

“Là anh sao…”

Hắn cúi xuống gần sát gương mặt cô để nghe rõ hơn, hơi thở trầm ấm phả lên má cô.

“Em đoán xem…”

Giọng hắn thấp, khàn, nhưng ấm.

Rồi một tên to lớn lao tới từ phía sau, cầm dao.

Hắn không quay lại.

Hắn chỉ xoay người sang phải nửa bước, giữ Mỹ Na trong tay trái, và dùng tay phải vung báng súng giáng mạnh vào mặt tên đó.

BỘP…

… RẮC!

Tên đó đổ gục.

Hai tên khác bắn tới.

Hắn dùng đầu gối hất tung bàn kim loại, nó lật lên che chắn đúng lúc, đạn găm lộp bộp vào mặt bàn.

Hắn đá bàn về phía chúng, bàn lao như tấm khiên nặng cả chục ký, đập vào hai tên khiến chúng lăn ngược ra.

Một tên khác từ trên cao nhảy xuống từ lan can phụ…

Hắn ngước mắt, ánh nhìn sắc lẹm như dao.

“Pằng”… hắn bắn một phát duy nhất.

Tên đó rơi thẳng xuống sàn, bất động.

Cuộc chiến trong khoang dần lắng xuống.

Hơn nửa nhóm đã chết hoặc bất tỉnh.

Hắn đỡ lại cô, kéo mặt cô sát vào ngực mình, nhìn gương mặt trắng bệch của cô.

Máu vẫn rỉ ra.

Nhịp thở cô chậm hơn.

Hắn ghé sát tai cô, thì thầm:

“Em không được chết ở đây.”

Rồi hắn bế cô lên, lao nhanh về phía buồng kỹ thuật, nơi có thể trốn tạm và băng bó cho cô.

Mỗi bước hắn giẫm lên vũng máu, lên những xác người ngổn ngang, ánh đèn vàng rung mạnh theo từng đợt thân tàu chao nghiêng vì bão.

Cô không còn nghe được tiếng súng, không nghe sóng, không nghe bão.

Chỉ có mùi Tuyết Tùng từ áo hắn…

Thứ mùi thơm của sự an toàn.

Của ký ức.

Của người cô từng nghĩ… sẽ không bao giờ gặp lại…

Mí mắt cô khép lại.

Trước khi hoàn toàn ngất đi, cô thều thào, yếu đến mức chỉ mình hắn nghe được:

“Cảm ơn… vì… tất cả…”

Hắn nhìn cô… ánh mắt thoáng run trong thoáng chốc hiếm hoi.

Rồi bão gào lên.

Và hắn biến mất vào trong bóng tối của con tàu, bế cô trên tay.

Hắn ôm cô chặt vào trong lồng ngực, đôi tay rắn như thép mở đường máu xuyên qua làn đạn. Tiếng súng nổ liên hồi như muốn xé toạc con tàu, những mảnh gỗ, mảnh kim loại văng tung tóe. Mỗi bước hắn chạy đều như giẫm lên lằn ranh sinh tử. Bọn vệ sĩ hai phe bắn rối loạn, không phân biệt nổi ai với ai, chỉ thấy một bóng đen khổng lồ lao đi như dã thú trong bão.

Bên trong khoang giữa, xác người nằm rải rác, tiếng la hét pha lẫn tiếng kim loại rơi loảng xoảng. Hai nhóm giao dịch giờ chỉ còn hỗn loạn: Tên mập thì ôm vali tiền chạy loạng choạng, tên đầu trọc sẹo dài gầm lên như thú điên, vác khẩu AK47 bắn xối xả theo hướng hắn vừa biến mất.

Hắn ôm chặt Mỹ Na, cảm nhận hơi thở cô yếu dần, mỏng manh. Máu từ vết thương dưới ngực trái loang đỏ khắp vai áo hắn. Mí mắt cô run run, cả cơ thể cô mềm oặt, gần như không còn chút sức lực nào.

Hắn khuỵu một gối xuống sau một thùng hàng lớn, một tay siết súng, tay còn lại mở chiếc khăn tay có thêu hoa văn kỳ lạ. Chỉ một thoáng thôi, nhưng động tác của hắn lại chậm rãi, cẩn trọng đến lạ. Hắn luồn tay vào trong áo chiến thuật của cô, áp chặt miếng vải vào vết thương.

Một mùi Tuyết Tùng dịu lạnh, quen thuộc đến mức khiến tim cô khẽ co lại, lan từ bàn tay hắn sang da thịt cô. Một ký ức xa xăm thoáng bùng lên… nhưng rồi tất cả chìm vào mơ hồ.

Cô thều thào, giọng như sương, giọng nói không còn rõ, đứt quãng.

Hắn khẽ vỗ nhẹ lên lưng cô như muốn nói “cố lên chỉ một chút nữa thôi”, hắn kéo cô sát hơn vào ngực và siết chặt súng. Sát khí quanh hắn bùng lên như một cơn bão khác.

Rồi hắn bật dậy, ôm cô trong tay và lao như một mũi tên xuyên suốt dãy hành lang dài hun hút.

Cửa thoát hiểm cuối boong tàu bật tung.

Một luồng gió bão lùa thốc vào, mưa quất vào mặt rát buốt.

Biển đen gào thét phía dưới như một vực thẳm không đáy.

Không do dự lấy một giây, hắn bế cô nhảy thẳng xuống.

… ẦM…

Hai thân người rơi vào biển đen, bị nuốt chửng ngay lập tức. Lực va chạm khiến phổi Mỹ Na như muốn vỡ ra. Cô cố hít một hơi nhưng chỉ toàn vị mặn chát của nước biển tràn vào.

Ý thức cô trượt dần.

Ánh sáng mờ.

Tiếng bão xa xa dần.

Cô chìm xuống… sâu… sâu hơn nữa.

Qua một tia chớp lóe lên trên mặt nước, hắn nhìn thấy bóng dáng cô đang chìm như cánh hoa bị cuốn trôi. Không chần chừ, hắn lao ngược xuống. Dòng nước xoáy quanh hắn như muốn kéo cả hai vào bóng tối, nhưng đôi mắt hắn vẫn sắc lạnh, kiên định như thép nung.

Hắn chụp lấy tay cô, kéo mạnh cô vào lòng mình.

Thân thể cô mềm nhũn như không còn chút sinh khí.

Hắn nâng mặt cô lên.

Cô gần như vô thức, mi mắt hé mở trong làn nước lạnh giá, mọi màu sắc đều nhòe như thủy tinh sương.

Và rồi…

Hắn ép Môi mình vào Môi cô, truyền hơi thở vào phổi cô trong làn nước mặn lạnh buốt.

Nụ Hôn ấy…

Lạnh như biển đêm.

Nhưng cũng dịu ngọt, nồng ấm, như một ký ức cô từng trải qua… từng run rẩy nếm trải… từng khắc sâu tận đáy tim mình.

Tuyết Tùng…

Hơi ấm…

Sự dịu dàng quen thuộc đến đau lòng…

Cô không còn nhìn rõ mặt Hắn.

Nhưng trái tim cô… nhận ra Hắn…


Còn tiếp…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Thông tin truyện
Tên truyện Nữ cảnh sát
Tác giả Thiên Hạ Du Mục
Thể loại Truyện sex ngắn
Phân loại Sex public, Truyện sex phá trinh
Tình trạng Update Phần 4
Ngày cập nhật 23/11/2025 11:22 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Thiên Hạ Du Mục

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân