Truyện sex ở trang web truyensextv99.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv2.net là trang web dự phòng của website truyensextv99.net, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv99.net tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex ngắn » Nữ cảnh sát » Phần 2

Nữ cảnh sát - Tác giả Thiên Hạ Du Mục


Update Phần 6

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv99.net, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 6: Tử Chiến

Trưa… trời như úp lò nung lên khu trại. Bên ngoài, lính gác đi qua đi lại dưới cái nắng khiến đá cũng bốc hơi nóng. Còn gã Vétmáng thì ngồi trong gian nhà lớn kiểu kiến trúc Ấn Độ, bóng gã đổ dài như một bức họa quyền lực. Trước mặt gã là xấp ảnh phụ nữ nô lệ, từng gương mặt in dưới ánh đèn mờ, nét đẹp lặng lẽ nhưng chất chứa tuyệt vọng. Với gã, đó không phải là những con người… mà là những món hàng, là thứ sắp được đưa lên chợ trung tâm để đấu giá. Vài hôm nữa, gã phải chọn ra mười người. Mười số phận sẽ bị gom lại, đưa ra giữa vòng người mua như trò tiêu khiển.

Vétmáng lật từng tấm ảnh, ngón tay chai sạn, dày như gốc cổ thụ. Ánh mắt gã không phải trầm tư mà là sự tính toán lạnh lùng. Gã nhìn, chọn, loại. Những gương mặt run rẩy ngoài kia không biết rằng chỉ một khoảnh khắc gã chạm mắt vào tấm ảnh, cuộc đời họ có thể đổi hướng không bao giờ quay lại.

Cửa kẽo kẹt mở. Một bóng người bước vào… là mụ vợ gã, mụ béo phì như thùng mỡ sắp tràn, mặt phủ phấn trắng lóa, môi đỏ như máu đặc. Mụ ta tiến đến gần, hơi nước hoa rẻ tiền nặng mùi quyện vào không khí oi nóng. Mụ thì thầm bên tai gã vài lời nói nhỏ, nhưng đó lại là lưỡi dao sắc bén giấu sau nụ cười gian trá.

Gã nghe, gật đầu, môi nở nụ cười méo mó khó đoán, rồi rút vài tờ USD, nhét thẳng vào ngực áo mụ. Tiếng giấy sột soạt nghe mát lạnh.

Mụ rời đi, bóng dáng lắc lư khuất sau rèm vải. Còn Vétmáng, lúc này đôi mắt không còn bình thường mà là sâu như đáy vực. Gã đứng bật dậy, cầm điện thoại lên. Vừa đi vừa gọi cho ai đó… giọng trầm, ngắn, từng chữ như nện xuống sàn nhà nặng nề. Mỗi bước chân của gã vang lên, khiến người ngoài cánh cửa như ngừng thở.

Không ai biết gã đang chuẩn bị điều gì…

Chỉ biết rằng… khi bước chân gã khổng lồ ấy rời căn phòng, cả khu trại như run lên vì linh cảm chẳng lành.

… Căn nhà chỉ vỏn vẹn 6 mét vuông, tường gỗ mục, mái tôn rỉ nước mỗi khi trời đổ mưa. Ban ngày, nơi đây nóng hầm hập như cái lò bát quái, ban đêm thì lạnh thấu da. Nhưng đó lại là chỗ trú ẩn duy nhất của hai người trong khu dành cho nô lệ.

Cô nằm trên chiếc giường đơn duy nhất, đã hơn mười ngày trôi qua, vết thương đã hơi khép miệng nhưng vẫn còn đau âm ỉ bên trong. Hắn thì mỗi sáng đều bị lính áp giải ra mỏ đá, lao động kiệt sức, đói khát, đến tối mịt mới được thả về. Cô nhìn hắn ngày một gầy đi, da rám nắng, bàn tay chai sần và những vết bầm tím mới cứ xuất hiện liên tục.

Thỉnh thoảng hắn thở dài rất nhẹ, như cố che đi để cô không thấy. Nhưng cô nhìn là biết.

Cô hỏi:

“Ở đó… họ có làm khó anh không?”

Hắn chỉ lắc đầu, nhưng đôi mắt lại tránh ánh nhìn của cô. Cô hiểu hắn không muốn cô lo.

Tối hôm nay, khi mưa bên ngoài vẫn còn lách tách rơi trên mái tôn, hắn trải tấm vải ra, đó là một bản đồ do hắn âm thầm quan sát vẽ lại. Cô ngồi tựa vào đầu giường nhìn hắn, đôi mắt tò mò:

“Bản đồ ư…”

Hắn không trả lời ngay. Hắn nhíu mày, tay sờ lên những nét vẽ thô trên mặt vải như đang tính toán: Khoảng cách từ khu mỏ đến trạm lính, lối tuần tra, đường thoát nước, và đặc biệt là cánh cổng duy nhất dẫn ra bên ngoài.

Một lúc sau, hắn mới nói khẽ, giọng thấp và nghiêm túc:

“Anh đang lên một kế hoạch… rời khỏi nơi này”

Cô hơi giật mình:

“Anh định khi nào? Sức khỏe của em…”

Hắn nhìn cô, ánh mắt kiên định đến lạ:

“Chính vì em chưa khỏe hoàn toàn… nên anh phải bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ.”

Cô im lặng. Một cảm giác ấm lên trong tim, xen lẫn lo lắng.

Hắn tiếp tục:

“Những ngày qua, anh đã quan sát. Ca trực sẽ đổi mỗi 4 tiếng. Tối thứ bảy, nhóm lính ở cổng uống rượu nhiều hơn bình thường. Cống thoát nước phía sau nhà kho gỗ dẫn ra gần bãi xe vận tải. Nhưng để đi được tuyến đó…”

Hắn dừng lại, mắt thoáng chần chừ…

“… phải băng qua vùng lầy ngập nước sâu đến ngực.”

Rồi hắn nói tiếp, giọng thấp, chắc chắn:

“Khi em đứng vững được, chỉ cần chạy được một đoạn thôi… chúng ta sẽ rời đi. Anh sẽ lo phần còn lại.”

Cô nhìn bản đồ vải mà hắn vẽ, nhìn bàn tay rắn chắc của hắn, rồi nhìn ánh mắt đầy quyết tâm ấy.

Khoảnh khắc đó, cô chợt hiểu:

Hắn không chỉ cứu cô vì tình cờ.

Hắn không chỉ chăm sóc cô vì trách nhiệm.

Hắn muốn sống. Nhưng quan trọng hơn… hắn muốn cô sống.

Cô khẽ nắm lấy tay hắn:

“Anh nói đi… kế hoạch của chúng ta là gì?”

Hắn siết nhẹ tay cô, đôi mắt ánh lên tia sáng quyết liệt:

“Ba ngày nữa. Đêm thứ bảy. Mưa sẽ to. Tiếng mưa sẽ át tiếng bước chân. Chúng ta sẽ trốn.”

… Nhưng người tính không bằng trời tính… buổi trưa hôm sau:

ẦM…

Cánh cửa gỗ mục nát nổ tung như miếng giấy bị giật phăng khỏi bản lề. Mảnh vỡ bắn tung tóe, bụi bay mù cả gian phòng vốn đã chật hẹp, ẩm ướt. Không khí trong nhà như bị xé ra bởi tiếng động ấy, rồi tất cả rơi vào im lặng tuyệt đối… chỉ còn tiếng bước chân nặng như búa tạ đang dẫm lên nền đất gồ ghề.

Khổng lồ, đen đặc như bóng của một cơn bão đổ bộ. Theo sau gã, hơn mười tên lính đánh thuê rải ra hai bên như nanh vuốt của dã thú… súng trường kéo lên, chốt an toàn bật tạch tạch, ánh kim loại lạnh lẽo như mùi tử khí.

Trong căn nhà nhỏ, Mỹ Na ngồi đó.

Mảnh mai, đôi mắt đen láy như giếng nước sâu không đáy, làn da trắng như sương mai. Trên tay cô là chiếc áo của hắn… cô đang cố khắc phục vài chỗ bị rách.

Vétmáng tới quá nhanh, không kịp báo trước, không cho cô cơ hội chống trả hay chạy trốn. Chỉ một giây, cô đứng bật dậy theo phản xạ, thì 10 họng súng đã dí sát ngực cô, đen ngòm, lạnh toát. Ngón tay nhiều tên lính đặt lên cò như chỉ chờ một hơi thở sai lầm, là đủ để biến cô thành một thi thể lạnh lẽo.

Cô nắm chặt gấu áo, cố lấy lại bình tĩnh.

Dù là cảnh sát được huấn luyện, nhưng số lượng vũ khí, tốc độ đột kích… quá áp đảo. Bất kỳ động tác nào lúc này cũng có thể trở thành tín hiệu cho cái chết.

Vétmáng tiến lại gần, bóng gã che kín nửa căn phòng. Hơi thở gã phả xuống như tiếng gầm của dã thú trước con mồi. Không nói một lời, gã chỉ tay.

Ngay lập tức, một gã lính tách ra, mang đến sợi xích sắt lớn, từng mắt xích kêu leng keng. Tên lính quỳ xuống, khóa sập vào hai cổ chân cô, lạnh buốt, chặt đến mức xương như muốn bật khỏi da. Hai đầu khóa nối bằng một xích dày, nặng, chỉ vừa đủ để cô lê bước… đi cũng khó, chạy càng không.

Cô cắn môi.

Chịu đựng.

Không khóc.

Không van xin.

Ánh mắt cô tối lại, nhưng vẫn còn lửa… lửa của người không dễ cúi đầu.

Vétmáng nhìn cô từ trên xuống, như kẻ phán xử vừa định đoạt một món hàng mới. Rồi giọng gã vang lên trầm lạnh, không cảm xúc, một câu lệnh vứt ra cho đám thuộc hạ:

“Mang đi.”

Hai từ ngắn ngủi.

Nhưng nó đóng lại cả bầu trời của cô…

Lính xông tới lập tức lôi kéo. Cô loạng choạng đầu gối suýt khuỵu xuống nền đất.

Những tia nắng ngoài cửa hắt qua bụi mù, chiếu lên gương mặt cô đang dần bị đẩy ra khỏi chính ngôi nhà nhỏ bé, nơi từng có sự bình yên hiếm hoi.

Hắn trở về từ mỏ đá vào buổi xế chiều, người còn dính bụi trắng mờ như tuyết tro. Trên tay hắn là một túi xốp nhỏ, bên trong là hai miếng bánh Roti nóng và một hộp sữa Ensure nhỏ, thứ quà giản dị nhưng là tất cả sự quan tâm chân thành mà hắn dành cho cô. Hắn buộc túi xốp bên thắt lưng, bước đi nhanh hơn như muốn sớm thấy cô mỉm cười khi nhận lấy.

Nhưng khi về đến căn nhà nhỏ… hắn sững lại.

Cửa vỡ tung, bản lề gãy như bị vật khổng lồ quật nát. Mảnh gỗ nằm ngổn ngang trên nền đất. Bên trong trống rỗng, im lặng đến đáng sợ. Không có tiếng cô, không có hơi người, không có bóng dáng quen thuộc mỗi chiều.

Chỉ có sự vắng lặng chết chóc.

Miếng bánh Roti bên hông hắn lắc nhẹ theo nhịp thở gấp gáp. Hắn bước vào, nhìn quanh… không dấu vết xô xát, nhưng có những vết giày lạ, nặng, đồng bộ. Làm lâu ở mỏ, hắn nhận ra ngay dấu giày quân dụng.

Tim hắn thắt lại.

Linh cảm đen kịt luồn vào suy nghĩ…

Hắn chạy ra ngoài, hỏi thăm, mắt đỏ hoe vì lo và sợ. Một bà lão sống gần đó run rẩy kể:

“Cô gái bị trói xích chân, bị hơn mười kẻ có vũ khí bắt đi. Người dẫn đầu tên là… Vétmáng.”

Ngay khoảnh khắc cái tên ấy thoát ra khỏi miệng bà lão…

Gương mặt hắn biến đổi hoàn toàn.

Âm trầm, lạnh như kim loại để ngoài trời bão.

Đôi mắt bỗng đỏ rực, không phải vì khóc, mà vì lửa giận. Cả người hắn tỏa sát khí dày đặc, đến mức bà lão phải lùi lại trong vô thức như đang đối diện một con mãnh thú thời viễn cổ.

Bầu trời chuyển mây đen kéo dày, gió nổi lên từng cơn. Trong tiếng sấm xa mờ, hắn lao đi như tia chớp.

Cùng lúc đó…

… Cô bị đưa đến khu trung tâm chợ nô lệ, nơi ánh đèn treo cao soi lên những gương mặt tuyệt vọng. Cô không phải người duy nhất, bên trong phòng giam tối mịt còn chín cô gái khác, ai cũng trẻ, ai cũng có nét đẹp riêng, nhưng mắt họ đều đỏ khô vì khóc, vì chờ một điều kỳ diệu không bao giờ đến.

Tất cả đều bị xích ở cổ chân, xích nối xích, tựa những cánh chim bị nhốt chung trong chiếc lồng quá bé.

Chỉ có một ô cửa sổ trên cao, bé bằng một bàn tay, ánh sáng lọt qua lạnh lẽo như sợi chỉ, đủ để gợi hy vọng… nhưng không đủ để chạm vào.

Không lâu sau, cửa sắt mở.

Tiếng bản lề kêu thê lương như tiếng gọi của định mệnh.

Mấy tên lính bước vào, phía sau có hai nô lệ nữ đi theo. Gương mặt họ cam chịu, không dám nhìn thẳng vào cô, như thể sợ số phận của mình sẽ lây sang người khác. Họ tháo xích chân cô tạm thời, rồi đưa cô đi.

Cô được họ tắm rửa, chải tóc, thay y phục. Nước chảy xuống da thịt đau rát vì vết thương chưa lành ở ngực trái, nhưng cô nhẫn nhịn, môi cắn chặt, ánh mắt vẫn sâu và kiên cường. Người ta khoác lên cô một bộ Lehenga Choli… váy rộng, áo ngắn ôm sát, để lộ vòng eo thon và bờ vai trắng mịn.

Khi cô mặc xong, cô đẹp theo cách không một xiềng xích nào có thể làm mờ.

Lúc cô được đưa trở lại phòng giam, bọn lính đứng canh trố mắt nhìn, ánh nhìn thèm khát trần trụi. Nhưng không tên nào dám chạm… vì họ biết tất cả các cô gái được chuẩn bị là hàng đấu giá cao cấp, thuộc quyền lợi của kẻ đứng sau Vétmáng.

Trên phòng giám sát…

Vétmáng nhìn qua màn hình…

Hình ảnh cô xuất hiện trên camera. Ánh sáng hắt lên gương mặt cô khiến vẻ đẹp ấy thêm sắc bén, đôi mắt đen không hề khuất phục. Vétmáng nghiến răng, mắt gã như thú đói thấy con mồi.

Hắn muốn chiếm hữu vẻ đẹp ấy.

Muốn biến cô thành của riêng.

Muốn phá bỏ mọi quy tắc.

Nhưng lệnh của lão đầu lĩnh thần bí rõ ràng:

“Không được động vào hàng hóa đấu giá. Chúng đáng giá hơn vàng.”

Vétmáng phải nuốt lại cơn dục vọng đang gào thét.

Gã siết chặt nắm đấm, khớp ngón tay kêu những tiếng rắc như xương vỡ.

Điều gã không biết là…

Có một kẻ đang lao về phía chợ…

Mang theo thù hận và tình cảm bị cướp mất.

Gió giông đã nổi.

Nếu hai người đàn ông đó chạm mặt…

… máu sẽ đổ.

8 giờ tối…

Khu trung tâm chợ sáng rực ánh đuốc và đèn dầu.

Một khán đài lớn được dựng giữa quảng trường, người ta chen lấn nhau kín cả hai bên, như một bầy kền kền đang chực chờ con mồi. Không ai bận tâm mình là thương nhân, địa chủ, hay quan chức… chỉ cần giàu, chịu chi và muốn sở hữu.

Tiếng cười nói, bàn tán, đặt cược như thể hôm nay là ngày hội.

Phía dưới, lính tuần tra dày đặc, súng ống dao búa lăm lăm. Không ai dám gây rối.

Ít nhất là cho đến lúc này.

Trên đài, Vétmáng đứng cạnh Mốclốp… hai gã sẽ điều hành buổi đấu giá.

Chuông báo hiệu vang lên, không khí chuyển sang càng hào hứng.

Cuộc đấu giá bắt đầu…

Từng cô gái một được đưa lên, chân bị xiềng xích, cổ tay cũng bị xiềng xích treo lên cột xà ngang giữa sân khấu, dưới ánh đèn chói lóa họ như một món hàng trong tủ kính. Giá liên tục tăng, tiền tung ra như bọt nước. Tiếng cười, tiếng huýt sáo, tiếng tranh nhau ra giá vang lên hỗn loạn.

Còn hắn… người từ mỏ đá quay về, đã len lỏi vào giữa đám đông hỗn loạn ấy từ khi nào. Ánh mắt hắn sắc như dao cắt bóng đêm, dán chặt vào cây xà ngang nơi các cô gái bị treo lên.

Hắn chờ…

Lặng lẽ như một con thú săn thực thụ đang mai phục trong bóng tối.

Tim hắn đập theo từng nhịp kéo xích trên sân khấu.

Rồi… người cuối cùng được kéo ra.

… Cô…

Khi thân hình mảnh mai của cô xuất hiện dưới ánh đèn, cả khán đài như nổ tung. Hàng trăm ánh mắt đổ dồn, tiếng bàn tán dâng cao như sóng thủy triều. Cô bị trói, hai tay kéo ngược treo lên cây xà ngang, cơ thể căng lên vì sức nặng của chính mình. Ánh mắt cô dù mệt, yếu và đau… nhưng không gục ngã. Đó không phải cái nhìn của kẻ bị bán. Đó là ánh mắt của người đứng thẳng trong xiềng xích.

Dưới khán đài, hắn nhìn thấy cảnh đó.

Hắn nắm tay đến mức khớp xương kêu rắc như cành khô bị bẻ.

Nơi ngực trái cô, vết thương do đạn run nhẹ theo từng nhịp hít thở. Hắn nhìn, mà ngón tay cứng lại, mặt tối sầm như hố đen.

Khán đài rung lên bởi tiếng hò hét.

Vétmáng bước đến gần, vẻ mặt đắc thắng, gã đứng cạnh cô. Giọng gã vang như kẻ xướng danh kho báu:

“Mặt hàng cuối cùng. Xuất sắc nhất. Đẹp nhất. Quý nhất.”

Hắn đưa ra mức giá khởi điểm cao ngất, khiến cả khán đài rền vang. Những cánh tay giơ lên, những con số ném ra như bão tiền.

… Giá tăng.

… Tăng nữa.

… Tăng đến mức chóng mặt.

Bỗng có một giọng nói vang lên từ dưới đám đông:

“Tao trả gấp đôi. Nhưng… Cho tao xem rõ món hàng trước đã.”

Cả quảng trường im phăng phắc trong vài nhịp tim.

Ánh mắt nhìn xoáy như mũi tên Mốclốp liếc Vétmáng… gã do dự. Quy tắc là không xâm phạm hàng hóa… nhưng tiền đang bày ra quá nhiều, quá thơm.

Cuối cùng, Vétmáng nhếch mép, buông một chữ lạnh như lưỡi dao trong băng:

“Được…”

Hắn cầm lấy cổ áo cô…

XOẸT!!!

Chiếc áo bị xé một mảng lớn, rơi xuống, lộ ra da thịt trắng mịn bên dưới. Bộ ngực căng đầy gần như được phơi bày trần trụi, duy nhất còn lại, là chiếc áo “bra” nhỏ xíu, nhìn rất kích thích và gợi dục.

Cô cắn chặt môi đến bật máu, mắt vẫn nhìn thẳng… không cúi xuống dù chỉ một tấc.

(Bra là áo ngực hoặc áo vú)

Vétmáng thả chiếc áo rách tả tơi rơi xuống, quay lưng trở lại ghế chủ tọa.

Cười, hả hê như kẻ vừa thưởng thức cảnh dẫm nát niềm kiêu hãnh của người khác.

Và đúng khoảnh khắc đó…

Hắn đã biến mất như chưa từng tồn tại.

… Không phải rút lui.

… Không phải bỏ chạy.

Mà như bóng ma vừa lao vào đêm tối…

Hắn xuất hiện lặng lẽ sau lưng một tên lính đứng gần đó.

RẮC!!!

Tên lính bị bẻ gãy cổ gục xuống ngay lập tức, hắn cầm lấy khẩu AK47 lên và…

PẰNG!!!

Sợi xích trên tay cô đứt vỡ tung, tiếng kim loại rơi xoảng xuống nền gỗ. Cô rơi từ trên cao xuống, chưa kịp chạm đất thì hắn đã cởi áo của mình ném đi, hắn lao tới như một tia chớp cực nhanh, xoay người, đỡ lấy cô bằng một tay, tay còn lại nhả đạn liên tiếp…

PẰNG! PẰNG! PẰNG!

Ba tên lính gục xuống tại chỗ… Chiếc áo của hắn cũng vừa kip rơi xuống, phủ lên tấm thân hình nhỏ bé của cô.

Khán đài bỗng nổ tung trong hỗn loạn.

Tiếng la hét.

Tiếng bàn ghế đổ.

Tiếng bước chân chạy hỗn loạn.

Cô vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, hơi thở ngắt quãng vì vết thương ở ngực trái còn âm ỉ đau, nhưng đôi mắt cô sáng lên… ánh nhìn của một cảnh sát dày dạn thực chiến, đang bùng cháy.

Hắn ném khẩu AK47 cho cô.

Cô chụp gọn bằng một tay, giật chốt an toàn trong nửa giây, rồi xoay người, kê báng súng lên vai…

PẰNG! PẰNG! PẰNG!

Ba phát, chuẩn xác tuyệt đối, găm vào đầu gối và vai đám lính đang áp sát. Chúng ngã rạp, rên la, đường súng tạm mở.

Thừa cơ hội…

Hắn như con hổ xổng chuồng.

Hắn lộn người nhặt súng tên lính vừa bị hạ.

Hắn lao lên hàng ghế cao hơn, hắn bắn như điên cuồng, đạn bay như mưa thép: Hết đạn vứt – nhặt súng mới – bắn tiếp…

Mỗi động tác nhanh, gọn, dứt điểm như đã được lập trình.

Hắn đứng trên khán đài cao, đôi mắt đỏ ngầu, râu quai nón rối bời, tay cầm RPK súng máy nặng trịch.

Hắn gầm lên:

“ROMEO PHẢI CHẾT!!!”

Hai bên khán đài, gần 60 tên lính trang bị AK, M16, Shotgun lập tức dàn hàng.

Tia laser đỏ nhắm thẳng vào cô và hắn.

Mưa đạn trút xuống như bão táp.

Hắn kéo cô lăn khỏi tâm bắn, họ trượt xuống dốc cầu thang, phá vỡ một quầy bán gia vị. Mùi nghệ, cay, tiêu phủ đầy không khí nhưng mắt họ không rời đối phương.

Từ trên dầm gỗ tối, hắn ta xuất hiện như bóng ma.

… Không một tiếng động.

… Không hơi thở.

… Không báo trước.

Hắn lướt qua như mũi tên đen, tay cầm dao Kukri cong liếm ánh đèn.

XOẸT!!!

Một nhát bổ xuống ngay gáy cô.

Cô phản xạ chỉ bằng bản năng:

Ngửa người né, dùng báng súng quét ngang…

BENG!!!

… lưỡi dao bật khỏi tay, nhưng Mốclốp biến mất trước mắt như làn khói.

Một giọng thì thầm vang sau lưng cô:

“Khá lắm…”

Cô quay phắt lại, nhưng hắn ta đã đứng sau lưng cô lần nữa, tốc độ rất phi nhân loại.

Hắn vung dao chém, cô giơ súng đỡ…

XOẸT!!!

… tia lửa lóe lên.

Hắn lại biến mất.

Không khí nặng mùi sát khí.

Bên này…

Hắn lao lên quét sạch tám tên lính đang áp sát bằng loạt đạn ngang tầm ngực, chuyển động mạnh đến mức bụi nền gỗ tung trắng xóa.

Hắn xoay người, ném cho cô một khẩu Glock 17.

Cô bắt súng bằng động tác gọn như lính đặc nhiệm… xoay cổ tay, lên nòng.

BÙM! BÙM! BÙM!

Mỗi viên… một mục tiêu.

Quân lính ngã xuống hàng loạt.

Cả khán đài giờ như địa ngục…

RPK của Vétmáng đang gầm thét như cơn mưa kim loại.

Mốclốp lẩn trong bóng tối, chờ cú vồ chí mạng.

Cả trăm lính đang áp sát từng vòng.

Hắn và cô lưng tựa lưng, thở dốc nhưng ánh mắt rực lửa.

Hai người… hai nhịp tim… nhưng một chiến tuyến.

Hắn nói khẽ, giọng như thép:

“Chúng ta đánh đến tên cuối cùng.”

Cô đáp, khóe môi nhếch:

“Và đòi lại tự do.”

Vétmáng gầm lên như một con thú bị dồn, đồng thời Mốclốp tung mình từ bóng tối lao xuống với tốc độ như xuyên phá.

Hai hướng.

Hai tử thần.

Hai kẻ thù mạnh nhất cùng lúc lao đến.

Mốclốp rơi xuống từ trên cao như một mũi tên độc, còn Vétmáng kéo cò RPK, khạc ra cả trăm viên đạn đỏ rực.

Sàn chợ vỡ tung, gỗ nát vụn, khói bụi mù mịt, ánh lửa lóe sáng liên tục như bão sét.

… Không còn che chắn.

… Không còn đường lùi.

… Chỉ có bão kim loại và hai người đứng giữa tâm bão.

Mốclốp lướt trên đất như nước tràn, dao cong rạch không khí xoẹt xoẹt.

Cô bắn chặn…

BÙM! BÙM! BÙM!

… nhưng mỗi viên chỉ xuyên qua bóng mờ của hắn, trượt ra phía sau.

Hắn xuất hiện ngay bên sườn, dao chém ngang cổ cô.

SOẠT!!!

Hắn lao tới, dùng thân mình đỡ thay. Dao lướt qua vai hắn rách một đường dài, máu phun ra nhưng hắn không dừng.

Hắn tung cú đá xoay, mạnh đến mức ép không khí nổ ra.

BÌN!!!

Mốclốp bị đá văng bay trượt trên sàn gần 7 mét, nhưng hắn chống tay bật dậy, miệng cười như rắn độc, mắt tóe ám quang.

Còn gã Vétmáng thì kéo cò liên tục.

RPK phun đạn như bão cát thép, mỗi phát chạm đâu là thớ gỗ nát đến đó.

Cô và hắn cùng lao về phía hàng ghế gỗ… vừa chạy, vừa bắn trả.

Mưa đạn sau lưng, từng viên sượt qua tóc, xuyên qua áo, những cột sắt rỉ cũng bị bắn trúng tóe lửa.

Hắn nhảy lên bàn… xoay người… đôi súng lục trong tay nhả đạn thành đường vòng cung.

Ba tên lính chắn lối, lập tức đổ gục.

Cô lăn qua làn đạn, nhặt khẩu MP5 rơi dưới đất, lên cò bằng một tay do vết thương ngực đau rát.

Nhưng ánh mắt cô không hề run.

Lính từ hai cánh áp sát.

Trên cao, thêm một đội bắn tỉa lấy vị trí.

Phía sau, bom xăng được châm lửa.

“GiẾT CẢ HAI CHÚNG NÓ!”

Vétmáng gầm lên…

BÙMMM!!!

Một thùng bom xăng nổ – ngọn lửa đỏ rực bao trùm một phần sàn.

Cô rướn người, dùng MP5 bắn hạ hai tên bắn tỉa ở lan can.

Hắn bật qua đống đổ nát, phi thân chụp lấy một khẩu M249 nhẹ, đỡ lên vai…

THỊC! THỊC! THỊC! THỊC!!!

Cả hàng lính phía trước bị cày nát như bị xe tăng nghiền.

Mưa đạn đáp lại mưa đạn.

Lửa liếm gió.

Xác và vỏ đạn trải sàn như kim loại rơi.

Mốclốp lao đến từ phía khói, chỉ còn thấy hai con mắt sáng như lưỡi dao.

Lần này tốc độ gã không còn là người.

Chỉ một nhịp đập tim gã đã ở trước mặt cô.

KENG!!!

Dao và nòng súng va nhau tóe lửa.

Cô nghiến răng, dùng chân phóng cú quét thấp quét vào đầu gối Mốclốp… hắn nhảy lùi tránh như không có trọng lượng, ngược lại phản kích bằng cú đâm xuyên thẳng ngực cô.

Trong khoảnh khắc sát… na đó!

Hắn dùng M249 quật thẳng vào ngực Mốclốp…

BỘP!!!

… âm thanh như gỗ nứt.

Mốclốp bật ngược văng vào cột đá, miệng phun máu đen, nhưng hắn vẫn đứng, đôi mắt càng độc hơn, điên hơn.

Vétmáng hét:

“PHÁO! ĐỘI 3! KÉO THÊM 40 TÊN!”

Không gian rung lên vì tiếng chân rầm rầm.

Cửa thép phía sau mở, thêm hàng dài lính tràn vào như dòng nước lũ.

Cô và hắn nhìn nhau.

Tim đập mạnh.

Khói đen, lửa đỏ, đạn bạc xoáy quanh như muốn xé họ thành tro.

Hai người đứng giữa địa ngục… nhưng không lùi bước.

Hắn siết tay cô, mắt đỏ như thép nung:

“Chúng ta còn sống thì chúng sẽ không thắng.”

Cô nhếch môi, hít sâu, nâng khẩu MP5:

“Vậy biến cơn bão này thành bão của chính chúng ta.”

Rồi…

HỌ LAO VÀO BIỂN ĐẠN.

… Không chờ đợi.

… Không đắn đo.

… Một cuộc tàn sát nghẹt thở bắt đầu.

Những cột thép bị bắn thủng, sức nổ của bom xăng làm mái trần giật rung như sấm.

Tiếng kim loại rên xiết, bê tông nứt xé ra sụp đổ.

RẮC… RẮCC… RẦMMM!!!

Một góc khán đài sụp thẳng xuống, lính và ghế gỗ rơi như thác người.

Lửa lóe sáng, lửa trong không khí, hắt lên mùi cháy tóc và thuốc súng nồng đến ngộp thở.

Cô thở dốc, tay trái giữ ngực… vết đạn cũ nhói buốt như có gai thép cắm sâu.

Hơi thở cô ngắt quãng, bước chân loạng choạng, nhưng đôi mắt vẫn sáng… đầy lửa tử chiến.

Hắn quay lại đỡ cô kịp lúc một thanh dầm rơi xuống ngay nơi cô đứng một giây trước.

“Em còn đứng được không?!”

“Nếu còn súng, em còn có thể!!”

Không cần thêm nhiều lời…

Cả hai cùng lao tới mép khán đài đang gãy để trèo lên lối thoát.

Phía sau Vétmáng gầm rú, kéo RPK và xả đạn thành bão lửa đuổi theo.

Đạn chém qua không khí xoẹt xoẹt, xuyên vào tường đá lóe sáng như pháo hoa.

Một viên xuyên sát mặt cô… xé một lọn tóc bay giữa khói.

Cô không quay đầu, chỉ bắn trả một loạt đạn…

PẰNG! CHÍU… PẰNG! CHÍU!

Hai lính áp sát ngã quỵ, nhưng cô khụy gối, tay ôm ngực. Vết thương lại rỉ máu dưới lớp áo.

Hắn nhìn thấy.

Trong mắt hắn bùng lên thứ gì đó vượt hơn căm thù…

… giống như nếu thế giới này sụp xuống, hắn vẫn sẽ kéo cô đứng lại cùng hắn.

Sàn đấu tiếp tục nứt.

Lửa ập lên từ dưới hầm chứa rượu và gỗ.

Cái nóng như muốn thiêu sạch cả linh hồn.

Cả hai cố chạy qua cây cầu sắt rung bần bật.

Đằng sau, lính tràn lên như bầy sói.

ĐOÀNG!!!

Một khẩu Shotgun bắn từ phía phải…

Hắn kéo cô vòng qua lan can, cả hai rơi xuống tầng dưới, giữa một biển lửa đỏ rực như máu.

Cơ thể cả hai người va xuống nền xi măng… bụi đá tung lên… cô rên khẽ, ngực đau thắt như muốn nổ.

Nhưng khi hắn định bế cô chạy, cô giữ tay hắn lại:

“Không được… nếu anh ôm em theo, anh sẽ không chạy kịp. Em còn bắn được… anh cứ tin em.”

Giọng cô run nhưng ánh mắt không run.

Hắn nhìn cô 3 giây im lặng… lửa cháy đỏ trong mắt họ.

Rồi hắn gật đầu, nhìn cô yêu thương, hắn trao cô một khẩu Glock 17 còn 14 viên.

“Em theo sát anh… có chết thì cùng chết.”

Rồi cả hai đứng lên giữa biển lửa.

Gió nóng quất vào da như roi, tro đỏ bay dày như tuyết máu.

Từ trên cao… Mốclốp xuất hiện như chiếc bóng.

Hắn lao qua những thanh xà như rắn đen trườn qua cành.

Phía sau… Vétmáng từ lửa bước ra, bộ giáp cháy xém, mắt đỏ như than hồng.

Hai kẻ ác như hai thần chết kẹp họ vào giữa.

… Không còn quay đầu.

… Không còn lối thoát.

… Chỉ có lửa, súng và máu.

Hắn siết chặt tay cô:

“CHẠY!!!”

Cô cắn răng, dồn hơi cuối cùng vào đôi chân đau nhức.

Hai người lao xuyên qua hành lang cháy, phía sau mưa đạn rượt như bầy ong điên.

Cô quay bắn không cần ngắm…

BÙM! BÙM!

Hai tên lính ngã xuống, nhưng cô cũng khụy gối vì đau, máu đỏ thấm váy Lehenga như đóa hoa tàn trong lửa.

Hắn đỡ cô, kéo lên tiếp tục chạy.

Mặt đất rung mạnh… trần nứt toác.

ẦM!!!

Một mảng lớn mái rơi xuống chặn lối thoát phía trước. Lửa chặn trái. Đạn chặn phải.

Tất cả dồn họ vào ngõ cụt…

Vétmáng và Mốclốp đang tiến đến.

Lửa đỏ phản chiếu lên mặt họ như hai ác quỷ tái sinh.

Hắn và cô hết đường lùi.

Chỉ còn lựa chọn:

… Chiến tới giọt máu cuối cùng.

… Hoặc ngã cháy trong địa ngục.

Thông tin truyện
Tên truyện Nữ cảnh sát
Tác giả Thiên Hạ Du Mục
Thể loại Truyện sex ngắn
Phân loại Sex public, Truyện sex phá trinh
Tình trạng Update Phần 6
Ngày cập nhật 26/11/2025 11:22 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Thiên Hạ Du Mục

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân