Mẹ đang cầm điện thoại nhắn tin thông tin chuyến bay cho dì Hiền, còn tôi ngồi cạnh mẹ, mặt mày cau có, trong lòng bực bội không sao tả xiết.
Sở dĩ như vậy không phải vì mấy gã đàn ông qua lại cứ vô tình hay hữu ý liếc nhìn mẹ tôi, người đang cười tủm tỉm, mà thực ra hôm nay đáng lẽ tôi phải rất vui mới phải.
Buổi chiều, mẹ cuối cùng cũng chịu thay bộ đồ thể thao muôn thuở mỗi khi ra đường. Mẹ mặc một chiếc áo thun trắng bên trong, khoác ngoài là áo sơ mi sọc xanh nhạt, quần jean bó sát tôn dáng, chân đi đôi giày sneaker trắng. Dù tổng thể vẫn theo phong cách kín đáo, nhưng những đường cong quyến rũ trên cơ thể mẹ lại hiện ra rõ mồn một, đặc biệt là cặp chân dài thẳng tắp, nhìn chỉ muốn rớt con mắt. Kết hợp với mái tóc đuôi ngựa tinh nghịch và gương mặt đẹp tuyệt trần, mẹ lập tức biến thằng “cu li” xách dép là tôi đây thành chàng trai bảnh nhất sân bay.
Sáng sớm thức dậy, mẹ còn đích thân xuống bếp dùng đồ ăn hôm qua mua để nấu một bữa trưa thịnh soạn vô cùng. Hai mẹ con tôi đã đói meo cả đêm, nên ăn một bữa no nê thỏa mãn như rồng cuốn.
Còn về chuyện tối qua… chao ôi, nói ra chỉ toàn nước mắt.
Lúc đầu thì phải nói là sướng tê người. Cả tôi và mẹ đều hoàn toàn chìm đắm trong khoái cảm vô biên của xác thịt, đặc biệt là tôi, cảm giác như vừa khám phá ra một vùng đất mới, phấn khích đến không thể kiềm chế.
Mẹ của đêm qua thật sự quá ư là mời gọi!
Mẹ dùng vẻ mặt và giọng điệu của cô giáo Duyên lạnh lùng, kiêu ngạo để ra lệnh cho tôi địt mẹ thật mạnh. Khi tôi địt đến mức mẹ phải rên rỉ xin tha, nước lồn bắn tung tóe, mẹ lại tự động hóa thân thành một con người khác, một phiên bản quyến rũ, đáng thương và mời gọi. Tôi bị kích thích đến độ thúc thẳng vào tử cung của mẹ rồi bắn tinh điên cuồng.
Đợi đến khi cả hai chúng tôi tỉnh táo lại sau dư vị của cơn cực khoái, mẹ lại biến thành cô giáo Duyên lạnh lùng kiêu ngạo, hỏi tôi rốt cuộc có “ngon” không. Tôi đời nào chịu thua, lập tức vác cặc lên chiến tiếp, hùng hục địt mẹ đến mức mẹ không chống đỡ nổi, phải van xin tha mạng.
Tôi cảm nhận được mẹ đang cố ý trút giận lên tôi vì sự bất mãn với bố. Điều này cũng dễ hiểu, vì thái độ của bố đối với mẹ đúng là phí của giời. Chỉ là trước đây mẹ không nhận ra mình đẹp và quyến rũ đến mức nào. Giờ đây, ngày nào cũng được tôi khen ngợi, lại còn bị tôi ảnh hưởng xem không ít tiểu thuyết và phim người lớn, mẹ đã hiểu ra rằng mình sở hữu một thân hình hoàn mỹ có thể khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng phải thèm nhỏ dãi, thậm chí là phát cuồng.
Tiếc là, bố tôi lại tỏ ra cực kỳ bình thản về chuyện đó, như thể đã quá quen rồi.
Mẹ vốn không phải là người phụ nữ hay dỗi hờn, nhỏ nhen như vậy, nhưng tại tôi cứ thêm dầu vào lửa, cộng thêm bố lại đổ thêm dầu vào, thành ra mới có chuyện. Sau khi mẹ và tôi đôi co một hồi, cuối cùng tôi cũng miễn cưỡng đồng ý cho mẹ đến Tây Ninh và không can thiệp vào cuộc sống vợ chồng bình thường của hai người, thì bố lại tỏ ra khó xử, do dự vì công việc quá bận. Đến khi biết có dì Hiền đi cùng, bố mới thở phào nhẹ nhõm, như thể vừa trút được gánh nặng.
Cả tôi và mẹ đều biết đôi chút về công việc khai quật khảo cổ, biết là bận thật đấy, nhưng cũng không đến mức không thể dành ra một, hai ngày. Suy cho cùng, vẫn là do bố tôi dồn hết tâm trí vào khảo cổ. Dù bận, bố cũng không thể đi cùng chúng tôi, mà dù không bận, bố cũng không muốn rời khỏi khu mộ, lúc nào cũng muốn túc trực ở hiện trường.
Như vậy thì mẹ tôi không bực bội mới là lạ!
Tôi vừa nghĩ thầm trong bụng, vừa cảm kích sự “hào phóng” của bố, vừa thúc mạnh cây cặc tận hưởng cái lồn nóng hổi, chật khít của mẹ. Kết quả là, đang địt ngon trớn thì phát hiện mẹ chảy máu…
Lên máy bay, mẹ thấy tôi vẫn còn xị mặt ra, không khỏi mỉm cười, chủ động nắm lấy tay tôi, giọng ngọt ngào: “Còn dỗi à? Chuyện này mẹ cũng có muốn đâu, tới ngày rồi mà.”
Tôi bĩu môi không muốn nói chuyện.
Thế hóa ra bao nhiêu công sức, bao nhiêu chất xám tôi bỏ ra để bảo vệ thành công cái “lồn láng” của mẹ trong chuyến đi Tây Ninh này đều đổ sông đổ bể hết à?
Bà dì cả đến rồi thì tôi còn bảo vệ cái cẹc!
Thế là xong, “hiệp sĩ hộ giá” không những công cốc mà còn bị tước luôn cả cơ hội độc chiếm.
Trời mới biết tôi đã mong chờ được cùng mẹ thuê một phòng khách sạn ở thành phố xa lạ nơi bố làm việc để “đại chiến” đến mức nào. Tôi đã chuẩn bị sẵn cả một rổ những lời dâm đãng, vậy mà giờ đây chỉ có thể tự nói cho mình nghe.
“Thôi nào, con trai ngoan đừng giận nữa, cười một cái xem nào.”
Mẹ dùng bàn tay mềm mại như ngọc kéo tay tôi lắc nhẹ, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần lộ vẻ cưng chiều. Lòng tôi mềm nhũn, hoàn toàn không thể chống cự lại sự tấn công này của “mẫu hậu đại nhân”. Tôi đang định rướn người qua hôn lên đôi môi đỏ mọng của mẹ thì không may, hành khách ngồi ở ghế ngoài hành lang đã xách hành lý tới. Tôi đành phải mỉm cười với mẹ một cách thầm lặng.
Khi có người ngoài, gương mặt mẹ lập tức trở lại vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo thường thấy. Mẹ ngồi ở vị trí trong cùng sát cửa sổ, quay đầu nhìn ra ngoài, bàn tay ngọc cũng buông tôi ra định rút về. Tôi vội vàng nắm chặt lấy cổ tay mảnh mai của mẹ, mặc cho mẹ giãy giụa yếu ớt, tôi xòe bàn tay rộng lớn ấm áp của mình ra đan mười ngón tay vào tay mẹ. Tôi liếc nhìn gò má mẹ đang cố tỏ ra bình tĩnh nhưng đã ửng hồng, rồi mỉm cười tựa lưng vào ghế.
Thực ra cũng chẳng có gì phải buồn bực, ngày sau còn dài, dù sao thì mẹ cũng đã là của tôi rồi…
Hai giờ sau, máy bay hạ cánh an toàn xuống sân bay Tây Ninh. Cuối cùng tôi cũng chịu buông tay mẹ ra, từ vai trò “kẻ chiếm hữu” trở về làm một “chân lon ton”, lẽo đẽo theo sau mẹ, cảm nhận vô số ánh mắt kinh ngạc và ngưỡng mộ trên đường đi.
Nói đi cũng phải nói lại, tôi cũng không phải dạng vừa. Cao 1m83, thân hình vạm vỡ cân đối, ngoại hình sáng sủa đẹp trai, đứng giữa đám đông cũng thuộc dạng hạc giữa bầy gà. Nhưng khổ nỗi mẹ tôi lại quá nổi bật. Mẹ ăn mặc gọn gàng, tươi trẻ, dáng người cao ráo mảnh mai, phong thái lạnh lùng cao ngạo, vẻ đẹp tuyệt trần và nét quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành hòa quyện vào nhau, hoàn toàn không phải là thứ mà một thằng nhóc choai choai như tôi có thể lấn át được.
Lấy xong hành lý, tôi xách hai chiếc va li theo mẹ ra cửa đón khách. Chưa kịp tìm kiếm xung quanh thì đã nghe thấy một tiếng gọi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Kỳ Duyên! Kỳ Duyên, em ở đây này!”
Tôi nhìn theo hướng tiếng gọi, thấy một người phụ nữ trung niên ăn mặc sành điệu đang không ngừng vẫy tay với mẹ. Bà đi giày cao gót, trông chỉ thấp hơn mẹ tôi (cao 1m68) một chút, vóc dáng giữ gìn rất tốt. Bên cạnh bà còn có một cô gái trẻ đang cúi gằm mặt.
Mẹ tôi đã sải bước chân dài đi nhanh về phía đó, tôi cũng vội vàng nở nụ cười đi theo, từ xa đã nghe thấy cuộc đối thoại của hai người.
“Hiền!”
“Trời ơi, mày là yêu tinh chắc luôn á Kỳ Duyên, sao càng ngày càng mơn mởn, xinh đẹp thế?”
“Nói linh tinh gì đấy!”
Mẹ tôi khẽ trách yêu, rồi dang tay ôm chầm lấy bạn.
Tôi thầm đắc ý trong lòng, mẹ tôi vốn đã đẹp sẵn, hai ngày nay lại được tôi tưới tắm không biết mệt mỏi, da dẻ trắng hồng, trông chẳng phải càng mơn mởn hay sao?
Lúc này, tôi cũng đã đến gần, ánh mắt quan sát người dì Trần Hiền đang ôm chặt lấy mẹ tôi, khóe mắt đã hơi hoe đỏ.
Bà búi tóc, nhìn ngũ quan thì hồi trẻ chắc cũng là một người đẹp. Nhưng thời gian rõ ràng không ưu ái bà như đã ưu ái mẹ tôi. Dù đã trang điểm nhẹ nhưng cũng khó che đi những nếp nhăn mờ trên mặt, tình trạng da lại càng không thể so sánh với mẹ. Dù đã đánh phấn nền nhưng da vẫn có vẻ khô sạm. Theo lý mà nói, bà và mẹ đều là những người bạn cùng tuổi, gần bốn mươi, nhưng mẹ tôi trông bề ngoài chỉ như một phụ nữ trẻ đẹp ngoài ba mươi, còn bà lại giống một bà cô sắp năm mươi.
Chẳng trách lại nói mẹ tôi là yêu tinh, sự so sánh này quả thực quá rõ ràng.
Tôi thầm cảm thán, rồi cất lời chào: “Chào dì Hiền ạ, lâu rồi không gặp dì.”
Dì Hiền mắt sáng lên, buông mẹ tôi ra, than thở: “Sơn Dương đấy à!? Dì nói cả nhà con đều là yêu quái có sai đâu? Sao Sơn Dương cũng cao và đẹp trai thế này? Nhớ ngày xưa còn khoe chim, nước mũi tèm lem không cho dì bế cơ mà!”
Mẹ tôi nghe vậy bật cười thành tiếng, tôi thì ngại ngùng gãi đầu: “He he, cái này… dì Hiền, người hùng không nhắc lại chuyện xưa.”
“Ối dồi ôi, còn ngại nữa cơ à.”
Dì Hiền mặt đầy vẻ trêu chọc, rồi đẩy cô bé vẫn đang cúi đầu không nói bên cạnh: “Ngọc Tuyền, mau chào người đi chứ, không nhớ cô Duyên à? Hồi nhỏ ở Sài Gòn cô mua cho con bao nhiêu đồ chơi, còn có anh Sơn Dương nữa, ngày xưa hai đứa còn tắm truồng chơi với nhau đấy.”
“Khụ khụ… cái này…”
Tôi không nhịn được sờ mũi cười khổ.
Không biết dì Hiền vốn tính cởi mở hay là do lâu ngày gặp lại bạn thân nên tâm trạng phấn khích, tóm lại là sự nhiệt tình, thân thiết của dì khiến tôi có chút không đỡ nổi.
“Ngọc Tuyền, còn nhớ cô Duyên không?”
Mẹ tôi cười rạng rỡ hỏi.
Cô bé có vẻ là người có tính cách hướng nội, nhút nhát, luôn cúi gằm mặt, hai bàn tay trắng nõn đan vào nhau. Nghe vậy, cô bé khẽ “vâng” một tiếng rồi lí nhí gọi “cô Duyên ạ”, sau đó lại cúi đầu gọi tôi một tiếng “anh Sơn Dương ạ”.
Tôi lặng lẽ quan sát cô bé mà tôi đoán là con gái của dì Hiền. Cô bé cao khoảng hơn 1m6, mái tóc dài ngang vai vừa dày vừa mượt, đen bóng. Lông mày thanh tú, mắt hạnh, mũi cao, miệng nhỏ, gò má trắng mịn có chút bầu bĩnh, khiến cả khuôn mặt trông có nét trẻ con, rất đáng yêu và xinh đẹp. Vẻ mặt e thẹn, rụt rè càng toát lên một cảm giác yếu đuối, kích thích ham muốn bảo vệ của đàn ông. Vóc dáng thì không nhìn rõ lắm, vì cô bé mặc một bộ đồ thể thao rộng màu hồng khiến tôi có cảm giác quen thuộc đến lạ.
Dì Hiền có chút bất lực lắc đầu: “Con bé này nó thế đấy, tính nó hiền quá, lại hướng nội nữa. Thôi, chúng ta vào thành phố trước đã.”
Nói rồi dì kéo tay mẹ tôi đi về phía lối ra. Tôi vội vàng đuổi theo, còn cô bé nghe mẹ nói thì đầu càng cúi thấp hơn, lẳng lặng đi theo sau tôi.
Trên đường ra bãi đỗ xe, tôi không nhịn được quay đầu lại nhìn cô bé, chủ động bắt chuyện: “Này, đi nhanh lên chứ, anh xách hai cái vali còn nhanh hơn em đấy.”
Mặt cô bé đỏ bừng, vội vàng chạy nhanh hai bước, đưa tay ra định cầm lấy tay kéo vali của tôi, miệng còn lí nhí xin lỗi: “Xin… xin lỗi, để em giúp anh.”
Tôi hất tay ra, kéo vali đi, nói một cách bất lực: “Anh không có ý đó. Em xem, mẹ anh với mẹ em đang nói chuyện rôm rả, hai chúng ta cứ một trước một sau đi như thế này không nói chuyện gì, có thấy kỳ cục không?”
“Ồ…”
Gò má bầu bĩnh của cô bé càng đỏ hơn, cô bé ngoan ngoãn đi song song với tôi, nhưng hai bàn tay nhỏ lại căng thẳng đan vào nhau.
Thấy vậy, tôi đành phải khơi mào câu chuyện: “Em tên Ngọc Tuyền à? Họ gì thế?”
“Diệp ạ…”
“Ngọc Tuyền? Tên hay đấy.”
“… Cảm ơn anh.”
“Mẹ em vừa nói hồi nhỏ chúng ta từng chơi với nhau, anh chẳng có ấn tượng gì cả, em có nhớ không?”
“Em không nhớ ạ…”
“Em học lớp mấy rồi?”
“Lớp 11 ạ. À không, sắp lên lớp 12…”
“Sao em lại nhút nhát thế?”
“Không… em… em cũng không biết nữa…”
Tôi và Ngọc Tuyền cứ nói chuyện câu được câu chăng, cơ bản là tôi hỏi em ấy trả lời. Tôi cũng chẳng có ý gì khác, chỉ là cảm thấy trong thời đại thông tin phát triển như hiện nay, ngay cả học sinh tiểu học cũng suốt ngày ôm điện thoại xem video ngắn, ra đường là cứ “ét ô ét”, “check var” loạn cả lên, hoặc là mấy cái trend “em chỉ biết iu anh thôi”, hiếm khi gặp được một cô bé cực kỳ hướng nội và nhút nhát như thế này, không khỏi có chút tò mò như phát hiện ra sinh vật quý hiếm.
Đến bãi đỗ xe, bên cạnh một chiếc BMW 5 series đời cũ màu đỏ, dì Hiền giúp chúng tôi xếp hành lý, sau đó lái xe về phía trung tâm Tây Ninh Ninh.
Mẹ tôi ngồi ghế phụ, tôi và Ngọc Tuyền ngồi hàng ghế sau. Ngọc Tuyền ngồi trong xe cũng cúi gằm mặt, người nép sát vào cửa xe, như thể ngồi quá gần người khác sẽ làm em ấy khó thở.
Dì Hiền liếc nhìn con gái qua gương chiếu hậu, nói: “Ngọc Tuyền, mấy ngày này có gì học không hiểu thì tranh thủ hỏi anh Sơn Dương nhé. Anh ấy là thủ khoa khối của trường cấp 3 số 6 Sài Gòn đấy, sang năm tháng bảy, mấy trường top đầu còn phải gọi điện mời anh ấy nhập học đấy.”
Tôi không khỏi cười khổ: “Dì Hiền, không đến mức đó đâu ạ, chỉ là một kỳ thi lớp 11 thôi. Sớm biết thế con đã bảo mẹ đừng đăng lên mạng xã hội rồi.”
Mẹ tôi gặp lại bạn thân cũng cởi mở hơn, khẽ hừ một tiếng: “Sao lại không đăng? Mẹ chỉ muốn cho người khác thấy con trai mẹ giỏi giang, xuất sắc đến mức nào, mẹ còn muốn lên cả thời sự nữa cơ!”
“Ối giời ơi, thôi đi bà ơi, đừng có mà vênh váo nữa. Biết con trai mày giỏi rồi, Ngọc Tuyền nhà tao cũng không kém đâu nhé, trường cấp 3 số 4 Tây Ninh ít nhất cũng nằm trong top 100, đỗ mấy trường 985 là chuyện nhỏ!”
Dì Hiền cũng không ngớt lời khen ngợi Ngọc Tuyền.
Thông thường, các bậc phụ huynh khi nói về con cái mình đều trong lòng tự hào nhưng bề ngoài khiêm tốn. Khổ nỗi hai vị này trước đây quan hệ quá thân thiết, nói chuyện không cần câu nệ, cứ thế tâng bốc con mình lên mây, dường như rất tận hưởng cảm giác đấu khẩu này. Thế là xong, không chỉ Ngọc Tuyền xấu hổ đến mức vùi mặt vào ngực giả làm đà điểu, mà ngay cả tôi cũng thấy hơi ngượng.
Trong tiếng nói chuyện rôm rả, thân mật của mẹ và dì Hiền, trung tâm Tây Ninh Ninh ngày càng gần. Mẹ tôi lôi điện thoại ra cho dì Hiền xem, nói: “Bọn em đặt khách sạn ở đây, có cần định vị không?”
Dì Hiền tỏ vẻ không vui: “Ai cho mày đặt khách sạn? Mau hủy đi! Đến Tây Ninh còn ở khách sạn làm gì? Về nhà tao!”
Mẹ tôi vội nói: “Thôi, em đặt rồi, hơn nữa em còn dẫn theo thằng Dương, không tiện. Đến lúc chồng mày lại có ý kiến với mày.”
Tôi còn sốt ruột hơn cả mẹ. Bà dì cả tuy là vật cản đường, nhưng cũng chỉ cản được một lỗ, trên người mẹ còn nhiều chỗ để chơi lắm chứ. Nếu ở nhà Ngọc Tuyền thì còn chơi cái cẹc gì nữa!
Tôi đang định lên tiếng phụ họa thì thấy dì Hiền quay đầu liếc mẹ tôi, nói nhỏ: “Tao với thằng họ Diệp ly hôn mười năm rồi, nhà chỉ có tao với Ngọc Tuyền thôi.”
Nghe vậy, tôi sững người, không nhịn được liếc nhìn Ngọc Tuyền đang im lặng không nói gì, còn mẹ tôi thì che miệng kinh ngạc: “Hả? Mày… sao mày không nói với tao?”
Dì Hiền cười khẩy: “Hồi trẻ mày tính khí thế nào mày không biết à? Mày mà biết thì chẳng phải phi thẳng đến Tây Ninh đấm cho thằng chó đó thành đầu heo à?”
Mẹ tôi mím đôi môi đỏ mọng, ánh mắt nhìn dì Hiền đầy vẻ thương xót.
Dì Hiền hít một hơi thật sâu, giọng có chút run rẩy: “Kỳ Duyên, tao không cần mày thương hại tao, nhưng tao có rất nhiều chuyện muốn nói với mày, nói ba ngày ba đêm cũng không hết. Mày muốn nghe thì về nhà tao, không muốn nghe tao đưa mày ra khách sạn, dù thế nào tao cũng không trách mày, chúng ta mãi mãi là chị em tốt nhất.”
Tôi lập tức phục dì sát đất, không hổ là bạn thân chí cốt, trình thao túng tâm lý mẹ tôi ngang ngửa tôi.
Quả nhiên, mẹ tôi bấm điện thoại một lúc rồi bực bội nói: “Phí hủy phòng 300 nghìn, về nhà chuyển khoản trả tao ngay!”
“Chuyện nhỏ!”
Dì Hiền cười, chiếc xe rời khỏi đường cao tốc, tiến vào trung tâm thành phố.
Khoảng bốn mươi phút sau, chiếc BMW dừng lại trong một khu chung cư cũ kỹ. Toàn bộ khu chung cư đều là những tòa nhà bê tông bảy tầng thấp lè tè, cây cối xanh tốt, nhưng con đường gồ ghề lồi lõm. Bên đường phần lớn là các ông bà già đang tập thể dục. Chiếc 5 series đời cũ màu đỏ rực rỡ trông có vẻ lạc lõng với khu chung cư này, nhưng nếu nói về tuổi đời thì có lẽ cũng không chênh lệch nhiều.
Nhà Ngọc Tuyền ở góc đông nam, sâu nhất trong khu. Tôi phát huy hết “sức mạnh bạn trai”, một tay xách một vali, thoăn thoắt leo lên tầng bốn, mặt không đỏ, hơi thở không gấp, khiến dì Hiền khen không ngớt lời, nói tôi không làm mẹ, người từng đoạt huy chương cấp quốc gia, mất mặt.
Căn nhà có ba phòng ngủ nhỏ, nhưng diện tích lớn hơn nhà chúng tôi một chút. Đồ đạc, thiết bị điện trông cũng khá cũ, nhưng được dọn dẹp rất ngăn nắp, sạch sẽ. Thứ thu hút ánh mắt tôi nhất là cái gạt tàn pha lê đầy mẩu thuốc lá đặt trên bàn trà.
Trong tủ giày không có giày nam, vậy nên… dì Hiền hút thuốc?
Tôi hơi ngạc nhiên. Phụ nữ hút thuốc ngày nay không phải là chuyện hiếm, nhưng nhà tôi đến cả bố tôi cũng không rượu chè thuốc lá, nên tôi khá nhạy cảm với chuyện này.
Tôi lén nhìn mẹ, quả nhiên mẹ cũng đã phát hiện ra. Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của mẹ thoáng một nét trầm ngâm, điều này cho tôi hiểu rằng trước đây dì Hiền có lẽ không hút thuốc, từ đó chứng tỏ những năm tháng dì chuyển đến Tây Ninh có lẽ không được như ý.
“Hai mẹ con có đói không?”
Sau khi cất hành lý, dì Hiền cười hỏi.
Mẹ tôi lắc đầu: “Trên máy bay ăn rồi, lát nữa ra ngoài ăn sau đi.”
“Được thôi.”
Dì Hiền gật đầu, nói với Ngọc Tuyền đang định lẻn vào phòng mình: “Ngọc Tuyền, dẫn anh Sơn Dương của con xuống dưới đi dạo đi, ít nhất cũng phải ở đây bảy, tám ngày, làm quen với môi trường trước đã.”
Ngọc Tuyền đang cúi gằm mặt bỗng như bị bấm nút tạm dừng, đứng sững lại một lúc, sau đó quay người mở cánh cửa phòng vừa mới đóng, giọng lí nhí: “Anh Sơn Dương, đi… đi thôi ạ.”
“Ơ? Không cần đâu ạ, không sao đâu, đừng làm phiền Ngọc Tuyền.”
Miệng tôi thì từ chối, nhưng trong lòng thì đang gào thét.
Không phải là ba ngày ba đêm nói không hết chuyện sao? Cứ cho là sáu ngày đi, ở đây sáu ngày thì cũng phải nói xong hết chuyện cần nói chứ? Sao lại thành bảy, tám ngày rồi? Ít nhất cũng phải cho mẹ con tôi một cơ hội ra ngoài thuê phòng riêng chứ? Chẳng lẽ tôi và mẹ đến Tây Ninh thật sự chỉ để đi du lịch đúng nghĩa đen?
Không muốn đâu, tôi muốn có không gian riêng tư hai người mà!
Dì Hiền xua tay: “Ra ngoài đi dạo có gì mà phiền? Đi đi, dì với mẹ con dọn dẹp phòng khách cho, nhà lâu rồi không có khách, trong đó bừa bộn lắm.”
Tôi đang bực bội, đầu óc toàn là không gian riêng tư, chẳng có tâm trạng nào ra ngoài. Nhưng lại nghe mẹ tôi giục: “Đi mau đi, không thấy Ngọc Tuyền đang đợi con à!?”
“Vâng.”
Tôi miễn cưỡng đi theo Ngọc Tuyền ra khỏi nhà.
Hết cách, ánh mắt mẹ tôi vừa nãy quá rõ ràng, mẹ đang rất muốn hỏi cho rõ chuyện ly hôn của dì Hiền. Chắc dì Hiền cũng đoán được suy nghĩ của mẹ nên mới cố tình sắp xếp như vậy.
Dù sao thì trong mắt các bà, chúng tôi đều là trẻ con, đặc biệt là chủ đề ly hôn này cũng không tiện nói trước mặt Ngọc Tuyền. Đây đâu phải là để Ngọc Tuyền dẫn tôi đi làm quen môi trường? Rõ ràng là dùng tôi làm công cụ để đưa Ngọc Tuyền ra khỏi nhà mà.
Xuống lầu, tôi đi theo Ngọc Tuyền một cách vô định. Ngọc Tuyền có lẽ cũng chưa từng làm chuyện tương tự bao giờ, cô bé cúi đầu đi một đoạn rồi đột nhiên lí nhí hỏi tôi: “Anh Sơn Dương, anh… anh muốn đi đâu ạ?”
Tôi ngạc nhiên: “Anh không biết, anh cũng chưa đến đây bao giờ, không phải là em nên dẫn anh đi sao?”
“Ồ…”
Gương mặt trắng nõn của Ngọc Tuyền lập tức đỏ bừng, cô bé cúi đầu lí nhí: “Vậy mình đi dạo trong khu này nhé? Được không ạ?”
“Được thôi, sao cũng được.”
Tôi tỏ vẻ không quan tâm, ánh mắt lướt qua cô bé nhút nhát, hướng nội bên cạnh, trong lòng chợt nảy ra một ý nghĩ xấu xa.
“He he, không cho tôi với mẹ có không gian riêng tư à, thế thì trêu con gái cưng của dì cho bõ tức!” Tôi cười gian, ho khan một tiếng rồi hỏi: “Ngọc Tuyền, em xinh thế này, đã có bạn trai chưa?”
Ngọc Tuyền bước chân dừng lại, cái đầu nhỏ lắc lia lịa như trống bỏi, mái tóc dài mượt mà cũng bay theo: “Chưa… chưa có ạ.”
“Không thể nào? Không có bạn nam nào theo đuổi em à?”
“Không có ạ…”
“Lạ nhỉ, chẳng lẽ gu thẩm mỹ của học sinh cấp ba ở Tây Ninh có vấn đề à?”
“…”
“Em lúc nào cũng nhút nhát thế này à? Gặp ai cũng cúi gằm mặt?”
“Vâng…”
“Haiz, anh còn tưởng là vì anh đẹp trai quá, em không dám nhìn anh chứ.”
“…”
Thấy gò má cô bé càng lúc càng đỏ, hai tay trước người càng xoắn chặt vào nhau, ý nghĩ xấu xa trong lòng tôi càng lúc càng đậm.
“Em không nói gì là sao? Thấy anh không đẹp trai à?”
“… Không ạ.”
“Thế tức là đẹp trai?”
“… Vâng.”
“Dì Hiền bảo em có vấn đề gì thì hỏi anh, em yếu môn nào nhất?”
“Toán với các môn tự nhiên ạ…”
“Thế thì đúng tủ rồi. Toán anh toàn 145, thỉnh thoảng điểm tuyệt đối, còn Lý Hóa Sinh thì loanh quanh 280.”
Nghe câu này, Ngọc Tuyền bất ngờ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đang ửng hồng lên, đôi mắt hạnh to tròn nhìn tôi kinh ngạc: “Thật á? Đỉnh… đỉnh vậy, em thi Toán cao nhất mới được 130, còn các môn tự nhiên chưa bao giờ qua được 240.”
Phải nói thật, ngay lúc này đây, lòng tự tôn của tôi đã được thỏa mãn một cách cực độ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mẹ tôi - cô giáo thể dục |
Tác giả | Cửu Long Di Quan |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ máy bay, Đụ mẹ ruột, Truyện loạn luân |
Tình trạng | Update Phần 33 |
Ngày cập nhật | 01/10/2025 06:33 (GMT+7) |