Hắn tiến đến, đứng đối diện với nữ thần của mình. Hắn không cần phải gỡ mũ giáp để hôn, nó chỉ che hai mắt thôi. Miệng và đôi môi của cô vẫn hoàn toàn để lộ. Hắn nhìn sâu vào đôi mắt quang học màu xanh đang che đi đôi mắt thật của cô, rồi cúi xuống và hôn vào đôi môi mềm mại, ấm áp của cô. Một nụ hôn sâu, nồng nàn.
“Xuân Hoa à, sao em không nói bằng miệng của em?” Hắn hỏi, giọng dịu dàng. “Đừng lạm dụng công nghệ quá. Em thật là đẹp, và giọng nói của em ngọt ngào biết bao. Hãy dùng nó. Ta muốn nghe chính giọng nói của em.”
“Vâng, thưa anh,” Xuân Hoa đáp bằng chính miệng của mình, giọng nói trong trẻo và tràn đầy tình yêu. Hắn mỉm cười. Hắn nói với cô rằng dự án vẫn chưa kết thúc. Cô vẫn chưa hoàn hảo. Cô có thể di chuyển, có thể cung cấp năng lượng, nhưng cô vẫn thiếu đi thứ quan trọng nhất để tương tác với thế giới vật lí. Cô vẫn thiếu đi đôi tay.
“Hôm nay, ta sẽ hoàn thiện em,” hắn nói. “Ta sẽ ban cho em đôi tay.”
Họ lại một lần nữa cùng nhau làm việc. Hắn và Xuân Hoa, một người là thể xác, một người là ý thức, cùng nhau thiết kế nên module cuối cùng: Hai cánh tay robot. Chúng được thiết kế để vừa thanh thoát, vừa mạnh mẽ, với các ngón tay có khả năng cử động linh hoạt như tay người, nhưng cũng đủ sức bóp nát kim loại. Trên mu bàn tay của mỗi cánh tay đều được tích hợp một họng phát laser nhỏ gọn.
Sau khi bản thiết kế hoàn tất, máy móc trong căn hầm lại bắt đầu hoạt động, chế tạo nên cặp chi cuối cùng cho nữ thần của hắn. Khi chúng đã sẵn sàng, hắn ra lệnh cho Xuân Hoa đứng vào vị trí.
Hai cánh tay máy bay lên khỏi giá đỡ, rồi từ từ áp vào hai khớp nối trên vai của khung xương ngoài và khóa lại với một tiếng “cách” đầy thỏa mãn. Cuối cùng, nữ thần của hắn đã hoàn chỉnh.
Hắn lùi lại một bước, và lần đầu tiên, hắn chiêm ngưỡng toàn bộ ngoại hình của tạo vật hoàn hảo nhất của mình. Xuân Hoa đứng đó, một sự kết hợp đầy mâu thuẫn giữa vẻ đẹp thánh thiện và công nghệ tàn bạo. Từ trên xuống dưới, cô là một tác phẩm nghệ thuật bệnh hoạn.
Trên đầu cô là chiếc mũ giáp tối giản, chỉ là một dải kim loại trắng bạc che ngang đôi mắt, giờ đây đang phát ra một ánh sáng xanh dịu. Phần còn lại của khuôn mặt thánh thiện, từ đôi môi mỏng cho đến chiếc cằm thanh tú, đều được để lộ ra, tương phản với phần công nghệ lạnh lẽo.
Phần thân trước của cô gần như hoàn toàn trần trụi. Làn da trắng mịn như ngọc, lạnh lẽo như một bức tượng cẩm thạch, trải dài từ cổ xuống đến tận eo. Tâm điểm là bộ ngực trong suốt, căng tròn một cách dị thường. Qua lớp da mờ ảo, hắn có thể thấy các tuyến sữa và mạch máu bên trong. Và trên đó, là chi tiết hoàn thiện sự bệnh hoạn của hắn: Hai sợi cáp điện màu đen dày cắm thẳng vào hai núm vú, trông như thể chúng đang hút sự sống ra khỏi cô, biến bộ ngực vốn là biểu tượng của sự nuôi dưỡng thành một nhà máy công nghiệp.
Chạy dọc hai bên sườn và sau lưng cô là khung xương kim loại ngoài màu trắng bạc, những đường nét cứng cáp của nó càng làm tôn lên những đường cong mềm mại của cơ thể da thịt. Từ khung xương đó, hai cánh tay robot mới được lắp vào, vươn dài một cách mạnh mẽ. Chúng có màu kim loại tối hơn, tạo nên sự khác biệt, và các khớp nối phát ra ánh sáng xanh mờ, đồng bộ với chiếc kính trên mắt cô.
Phần eo và hông của cô hoàn toàn để trần, một khoảng lặng của da thịt giữa phần máy móc ở trên và ở dưới. Lớp lông mu đã được cạo sạch sẽ, để lộ ra vùng kín gọn gàng, hoàn mỹ như một bức tượng. Từ phía sau, có thể thấy đầu nối năng lượng hình dương vật đang cắm sâu vào cơ thể cô, chiếc đuôi máy móc duy nhất, một lời nhắc nhở thường trực về cách cỗ máy này được vận hành.
Và cuối cùng là đôi chân, được bao bọc trong hai chiếc boot kim loại cao đến giữa đùi, vừa mạnh mẽ vừa gợi cảm. Chúng ôm sát lấy cặp đùi thon thả, để lộ ra một phần da thịt ở phía trên, ngay dưới cặp mông tròn trịa.
Xuân Hoa đã trở thành hiện thân của sự mâu thuẫn: Một nữ thần chiến tranh với khuôn mặt thánh thiện, một cỗ máy hủy diệt với cơ thể của một món đồ chơi tình dục, một bức tượng sống được trang bị vũ khí đến tận răng.
Đã đến lúc kiểm tra các hệ thống mới.
“Giơ tay phải lên,” hắn ra lệnh.
Cánh tay robot bên phải lập tức giơ lên một cách mượt mà. “Nắm tay lại.” Các ngón tay kim loại siết chặt lại, tạo ra một tiếng “ken két” đầy uy lực.
Hắn chỉ vào một chiếc thùng phuy rỗng ở góc phòng. “Nghiền nát nó.”
Xuân Hoa bước tới, bàn tay kim loại của cô tóm lấy chiếc thùng. Bằng một cú siết nhẹ, chiếc thùng phuy bằng thép dày bị bóp méo, biến dạng như một lon nước ngọt. Sức mạnh của cô thật đáng kinh ngạc.
“Tốt,” hắn nói, sự hài lòng không thể che giấu trong giọng nói. “Bây giờ, vũ khí.”
Hắn chỉ vào một tấm bia bằng thép mà hắn đã dựng lên. “Bắn vào hồng tâm.”
Xuân Hoa giơ cánh tay còn lại lên. Một chấm đỏ xuất hiện trên tấm bia. Và rồi, một tia laser đỏ rực bắn ra từ mu bàn tay cô, chính xác vào giữa hồng tâm, để lại một lỗ thủng nhỏ đang bốc khói.
Hắn mỉm cười. Kiệt tác của hắn đã thực sự hoàn thành. Hắn đã tạo ra một tạo vật hoàn hảo, có thể là một người tình, một nhà máy, một chiến binh, tất cả chỉ với một suy nghĩ của hắn. Và giờ đây, hắn đã sẵn sàng để đưa cô ra ngoài, để cho thế giới thấy được vẻ đẹp và sự kinh hoàng của nữ thần mà hắn đã tạo ra.*
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Kẻ nặn tượng trong tận thế |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Phá trinh lỗ đít, Truyện bóp vú, Vú có sữa |
Tình trạng | Update Phần 38 |
Ngày cập nhật | 01/08/2025 06:38 (GMT+7) |