Lý Uyển Như biết nếu chuyển hóa hoàn toàn chỗ tinh dịch này thì cô có thể đạt tới tiến độ tiếp theo của Luyện Cốt cảnh, dẫu cho nguyên khí của Nhân cảnh tầng 5, 6 không thể sánh bằng Phong Vân Điểu và Liệt Hổ nhưng vẫn đảm bảo được chất lượng nhất định.
Chỉ là, chưa kịp dọn sạch sẽ, đội trưởng Lâm Vũ đã trở lại, thúc giục tất cả tiếp tục hành trình. Lý Uyển Như thấy Trương Nhị đi cạnh Hầu, đã trở về tự lúc nào, khuôn mặt đỏ như gấc, mái tóc dài hơi bết lại vì mồ hôi.
Cả đoàn lại tiếp tục hành trình, không khi giờ đây hơi tà dị nhưng cũng không còn căng thẳng như trước nữa, Ưng và Trư dường như đạt được một thỏa hiệp nào đó mà không ai biết. Nhưng trạng thái di chuyển của Lý Uyển Như có chút kỳ quái, hai chân liên tục kẹp lại dường như che giấu điều gì.
Cơ thể của Lý Uyển Như vẫn rạo rực một cách lạ thường, ngày trước chỉ cần có tinh dịch trong tử cung là cô sẽ không cảm thấy gì khác lạ. Vậy mà giờ đây chỉ vừa kết thúc cuộc giao hoan, cô đã lần nữa cảm nhận thấy cơn nứng, dâm thủy và tinh dịch có chút rỉ ra giữa hai chân đang khép chặt của cô.
Đêm ngày thứ bảy, không như đêm hôm trước chỉ có hai nam, hai nữ, giờ đây lại xuất hiện thêm một nhân vật nữa là Trư. Tràng cảnh dâm mỹ lần nữa được tái hiện, hai thân hình yểu điệu thay phiên nhau nhấp nhô lên xuống, như thể là vật phát tiết cho ba gã kia vậy.
Hầu không hề muốn Trương Nhị bị ai khác đụng vào, nhưng nàng cũng bị kích thích mạnh mẽ bởi dương vật to lớn của Trư, chủ động nằm lên người hắn, hưởng thụ cảm giác âm hộ mơn mởn được lấp đầy.
Cứ vậy, năm người quần với nhau một đoàn, không ngừng thực hiện từng hành động kích thích nhau, Trương Nhị dù không có nguyên khí xoa dịu âm hộ, nàng buộc phải dừng cuộc hoan lạc sớm sau khi Trư xuất tinh ngập trong tử cung của nàng.
Để lại Lý Uyển Như một mình phục vụ ba tên khi Nhân cảnh tầng 6 Khí Huyết cảnh phục hồi thể lực cho Trư một cách nhanh chóng.
Hơn một tiếng sau, cuộc thác loạn mới chính thức kết thúc. Trong lều nằm sõng soài là hai cơ thể trắng ngần, vài chỗ hằn lên vài vết đỏ cùng tinh dịch nhơ nhớp vương vãi khắp người. Âm hộ cả hai không ngừng rỉ ra tinh dịch trắng đục pha lẫn dâm thủy nhớp nháp.
Lý Uyển Như rất bển bỉ trong việc giao hoan, dường như thể lực cô còn cao hơn cả Trương Nhị, người đã ngủ thiếp đi tự bao giờ vì mệt mỏi. Lý Uyển Như cúi người, đưa lưỡi vào âm đạo của thiếu nữ, nhẹ nhàng liếm hết hỗn hợp dâm thủy và tinh dịch xung quanh và cả bên trong của Trương Nhị.
“Tài nguyên tu luyện là không thể bỏ qua.” Lý Uyển Như cố tìm một lý do để biện hộ cho hành vi dâm dục của mình.
“Ngươi thay đổi?” Bất chợt, một giọng nói vang lên trong đầu của Lý Uyển Như, khiến cô không khỏi kỳ lạ. Nhưng với chút thần trí còn sót lại ngoài cơn rạo rực, cô nhanh chóng nhận ra đó là Hoan, người đã rơi vào trạng thái linh hồn ngủ say suốt hơn một tháng qua.
“Thay đổi? Chẳng có gì thay đổi cả, ta vẫn cứ là chính ta.” Lý Uyển Như truyền đạt lại ý nghĩ của mình.
“Đủ rồi, Uyển Như.” Hoan như thể thét lên trong đầu, khiến cho Lý Uyển Như cảm thấy đầu mình ong ong kêu loạn.
“Ngươi đang làm cái gì vậy?” – Nàng lạnh lùng hỏi, từng từ như vỗ thẳng vào mặt – “Ngươi nghĩ ngươi đang khống chế Dục vọng? Hay rốt cuộc là kẻ bị Dục vọng khống chế?”
Lý Uyển Như thảng thốt, lời của Hoan như thể búa tạ đánh lên đầu cô vậy, lập tức nhớ một vài tia thanh tỉnh cố chống lại tâm trí đang bị lu mờ bởi nhục dục.
Câu hỏi như một tát thẳng vào mặt. Trong thoáng chốc, nàng bừng tỉnh. Ký ức xẹt qua: Từng đêm trôi đi trong hỗn loạn, từng lần ham muốn dâng lên không kìm hãm, từng ánh mắt đồng đội nhìn nàng mà tránh né. Nàng luôn nghĩ mình làm chủ được mọi thứ, rằng thân xác chỉ là công cụ. Nhưng… thực sự là thế sao?
Suốt mấy ngày qua, cô đã làm gì vậy chứ? Trước giờ, Lý Uyển Như cơ thể mình chỉ để thu lấy tinh dịch tu luyện, mặc dù cảm giác sướng khoái nhưng chưa bao giờ tâm trí cô bị ảnh hưởng. Vẫn luôn đặt sẵn một mục tiêu là khôi phục sức mạnh.
“Từ sau khi dấu ấn tự động kích phát kỹ năng Mê Hoặc, tâm trí ngươi đã không còn hoàn toàn là của ngươi nữa.” Hoan bình thản nói, nhưng ngữ khí nặng như núi đè. “Ngươi không nhận ra à? Những lựa chọn gần đây đều bị nó chi phối.”
Lý Uyển Như cứng người. Một cảm giác lạnh lẽo lan khắp sống lưng.
Đúng như Hoan nói, sau khi dấu ấn tự kích phát Mê Hoặc, dường như nó có một suy nghĩ riêng, không ngừng ảnh hưởng đến tâm trí của Lý Uyển Như. Khi mới trùng sinh, dấu ấn cũng ảnh hưởng rất lớn nhưng khi đó cô hoàn toàn nhận biết được, vậy mà giờ đây dục vọng đang dần nuốt chửng lấy Lý Uyển Như mà cô chẳng hề hay biết. Vẫn cứ cho rằng đó chỉ đơn giản là phản ứng của cơ thể, nếu không phải Hoan bất chợt cảnh tình thì có lẽ Lý Uyển Như sẽ trở thành một người chỉ biết đến tình dục, mãi mãi chẳng thể thoát ra.
“Có lẽ Dục Vọng của Thiên cấp là ảnh hưởng quá lớn đối với ngươi. Nếu như ngươi không thể quản chặt được tinh thần của mình, một ngày nào đó ngươi sẽ trầm luân trong tình dục, trở thành một ả nô lệ chỉ biết phục vụ nam nhân.” Hoan không ngừng nói ra những hậu quả nghiêm trọng mà Lý Uyển Như có thể phải đối mặt.
“Ha ha, ai mà ngờ được một Thanh Thủy Tiên Tử lại trở thành một bồn chứa tinh, thật sự mong chờ khi ấy nha.”
Câu châm chọc nhẹ tênh, nhưng lại khiến Lý Uyển Như tái mặt. Hoan thu lại vẻ cợt nhả, tay nhỏ chống má khiến nàng trông càng đáng yêu hơn:
“Một ấn ký kỳ quái mà ngươi không biết lại có thể cộng hưởng với công pháp tu luyện của ngươi ư? Trước mắt phải tìm hiểu rõ được nguồn gốc giữa hai điều này, thì khi ấy ngươi mới có thể không chế toàn diện cả công pháp lẫn dấu ấn. Có lẽ khi ấy ngươi mới chân chính làm chủ được Dục Vọng, vượt qua tất cả những kẻ tu luyện đại tội Dục Vọng khác.”
Hoan khoanh tay, giọng chững chạc lạ thường. “Trước khi quá muộn, ngươi phải hiểu ngươi đang tu luyện cái gì, và vì sao lại bị nó chi phối.”
“Ngươi nói… dấu ấn và công pháp cộng hưởng?”
“Có thể. Ngươi phải đi sâu vào nội tâm để tự tìm ra mối liên hệ. Linh lực ta chưa hồi phục đủ để tách dấu ấn khỏi cơ thể ngươi, nhưng ta có thể dẫn hồn ngươi vào tầng sâu nhất của bản thân.”
“Và nếu không tìm ra?”
“Thì ngươi không bao giờ tỉnh lại nữa.”
Tiểu cô nương nói tiếp.
Lý Uyển Như nghe vậy, ký ức mơ hồ không cho cô khả năng nào tốt hơn, đành nghe theo sự sắp xếp của Hoan. Cô nằm xuống, lấy một mảnh vải phủ lên cơ thể mỹ miều của mình và Trương Nhị, nhắm mắt, chờ đợi hành động của Hoan.
Lý Uyển Như tin tưởng tuyệt đối Hoan, cô biết tiểu cô nương này chẳng có lý do gì để hại mình, huống chi đã lập lời thề thiên đạo, chỉ cần Hoan có ý định hãm hại cô thì chính là lúc cô bé này tan thành mây khói.
… Bạn đang đọc truyện Hoan Du Thánh Nữ tại nguồn: http://truyensextv2.net/hoan-du-thanh-nu/
Lý Uyển Như cảm thấy cơ thể mình như đang rơi, lại có lúc như đang trôi nổi, xung quanh là bóng đêm bao trùm lấy thân ảnh cô.
Khi linh hồn bị dẫn xuống tầng sâu nhất, Lý Uyển Như nhìn thấy bản thân mình năm xưa, khi còn ngồi trong xe ngựa cạnh thi thể lạnh ngắt của A Quang. Không còn cảm giác ham muốn hay nhục thể, chỉ là một sự cô độc rợn người giữa ký ức bị chôn giấu.
Cảnh vật thay đổi. Cô thấy lại hình ảnh A Quang với vết thương đẫm máu, ánh mắt vẫn dịu dàng nhìn cô như thuở ấy. Nhưng lần này, A Quang không nằm bất động. Hắn đứng dậy, vươn tay về phía cô, môi mỉm cười:
“Ngươi đã sống. Vậy là đủ rồi.”
Giọng Hoan văng vẳng bên tai:
“Ngươi từng nghĩ mình không yêu hắn. Nhưng hãy thử hỏi lại: Vì sao những lời hắn nói vẫn còn khắc trong trí nhớ ngươi đến tận bây giờ?”
Lý Uyển Như lặng người, không đáp lại gì cả.
Trong bóng tối mịt mùng không ranh giới, Lý Uyển Như một lần nữa dường như đang rơi.
Cảm giác choáng váng và trống rỗng ấy kéo dài vô tận, cho đến khi cô thấy một ánh lửa leo lét trong đêm đen. Ánh sáng dần rõ hình. Đó là một căn nhà gỗ nhỏ, khói bếp vờn lên trong chiều hoàng hôn giả tưởng. Bên hiên có một người đàn ông đang ngồi quay lưng, mái tóc bù xù, tấm lưng rộng lớn quen thuộc đến lạ. Trái tim Lý Uyển Như khẽ nhói.
“Uyển Nhi, đừng nghịch nữa,” hắn cất tiếng, giọng trầm thấp như vang vọng từ ký ức. “Lại đây ngồi, ta nấu canh cho nàng.”
Lý Uyển Như sững lại. A Quang?
Bước chân cô chậm rãi tiến lại gần, và hắn quay đầu lại, nụ cười dịu dàng đến ngây ngốc, như thể chưa từng chết, chưa từng rên rỉ giữa vũng máu để bảo vệ nàng.
“Cuối cùng cũng chịu tới rồi à?”
Lý Uyển Như không biết mình đang khóc từ khi nào. Dù biết đây là ảo ảnh, là tàn dư trong tiềm thức, nàng vẫn không kiềm được giọng run rẩy:
“Ngươi… trách ta không?”
A Quang đứng dậy, đi đến gần cô, bàn tay ấm áp nâng gò má lạnh buốt của nàng lên. Nụ cười hắn vẫn chẳng thay đổi, nhẹ như gió xuân:
“Không. Ta yêu nàng, đâu phải vì muốn được nàng yêu lại. Nàng sống, là đủ rồi.”
Câu nói đơn giản ấy lại như nhát dao cắt xuyên mọi phòng bị trong tâm trí Lý Uyển Như. Cô đã gặp bao kẻ si mê nhan sắc mình, bao người tình, bao thân xác khao khát cơ thể quyến rũ của cô, nhưng chỉ có hắn, chỉ có A Quang, là người sẵn sàng đánh đổi tính mạng vì cô.
“Ngươi… thực sự không hối hận sao?” Lý Uyển Như thì thầm, “Dù biết ta chưa từng yêu ngươi, chỉ lợi dụng ngươi…”
A Quang gật đầu:
“Ta biết. Nhưng ta vẫn muốn nàng sống, và nếu có thể, muốn được ở bên nàng, thêm một chút thôi.”
Hắn đưa tay ra.
“Cho ta một đêm thôi, không vì tu luyện, cũng chẳng vì gì cả, chỉ là một đêm giữa hai người từng gần nhau.”
Lý Uyển Như nhìn bàn tay ấy, lòng đầy mâu thuẫn. Cô biết đây không phải hắn thật, rằng A Quang đã chết. Nhưng linh hồn cô vẫn run rẩy vì xúc cảm chân thật hắn để lại trong lòng.
Và lần đầu tiên, Lý Uyển Như gật đầu, không vì luyện công, không vì dục vọng, mà vì một điều gì đó cô chưa từng gọi tên: Cảm kích, thương xót, và một tia… quyến luyến.
Đêm hôm ấy, trong ảo cảnh tĩnh mịch ấy, không có tiếng rên rỉ hay khoái cảm mãnh liệt. Chỉ có hai con người ôm nhau, một kẻ đã chết, một kẻ còn sống, cùng chạm vào những vùng mềm yếu nhất trong tim nhau.
A Quang mỉm cười, tay khẽ chạm vào hạ thân của Lý Uyển Như, ngay nơi dấu ấn Dục Vọng đang lấp ló ánh sáng mơ hồ.
“Dục vọng… cũng chỉ là công cụ giúp nàng sinh tồn thôi. Ta hiểu mà. Ta không có tư cách, cũng chẳng có lý do gì để níu giữ nàng cả.”
Giọng hắn khẽ như gió qua rừng trúc, dịu dàng nhưng cương nghị:
“Hứa với ta một điều cuối cùng, được không?”
Lý Uyển Như khẽ gật.
“Hứa với ta rằng… nàng phải sống. Sống cho ra sống. Sống xứng đáng với những gì nàng đã được đánh đổi, đã được tha thứ, đã được ban cho. Đừng để bản thân lạc lối, đừng để mình chìm mãi trong nhục dục, đến nỗi quên mất bản thân là ai.”
Hắn cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô một lần cuối cùng.
“Ta yêu nàng… nhưng tình yêu không phải là xiềng xích. Tạm biệt, Uyển Nhi.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hoan Du Thánh Nữ |
Tác giả | Dzynxc |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Truyện dâm hiệp, Truyện sắc hiệp |
Tình trạng | Update Phần 46 |
Ngày cập nhật | 15/05/2025 13:51 (GMT+7) |