Sáng hôm sau, Lý Uyển Như tỉnh giấc, bên cạnh cô là thân hình nõn nà của Trương Nhị, mắt vẫn nhắm nghiền, đôi môi hé mở. Cả hai người đều mặc một bộ váy mỏng xộc xệch, trời cuối thu khá lạnh nhưng vốn là một tu luyện giả chính quy, hai người đều chỉ cảm thấy mát mẻ thoải mái chứ không phải quá lạnh.
Ánh nắng nhẹ xuyên qua tấm lều mỏng, rọi lên sườn mặt trắng mịn của Lý Uyển Như. Cô ngồi dậy, mái tóc đen buông rũ sau lưng, làn da mịn màng như vẫn còn vương hơi ấm từ đêm qua. Môi cô hơi cong, không phải vì mộng đẹp mà chỉ đơn giản là thỏa mãn.
Cúi người, đưa tay xoa nắn bầu ngực lấp ló của Trương Nhị, khiến cô nàng rung rung mí mắt. Khi Trương Nhị nhận ra rõ hoàn cảnh xung quanh, lập tức đỏ bừng mặt xấu hổ, chui tọt vào lồng ngực của Lý Uyển Như. Thấy hành động đáng yêu như vậy, cô không khỏi trêu đùa:
“Thoái mái chứ, sau này có muốn làm nữa không?”
Trương Nhị không đáp, nhưng chiếc gáy đã lan tràn sắc đỏ kia run lên, Lý Uyển Như đoán ngay được đó là sự chấp thuận của thiếu nữ đáng yêu này.
Lý Uyển Như chui ra khỏi chiếc lều vải duy nhất chỉ dành cho nữ giới trong đội. Ánh nắng dịu nhẹ hắt vào mắt khiến cô phải nâng tay lên che chắn, vô hình chung lộ ra phần ngực, vai trắng ngần.
Lâm Vũ đang ngồi lau chùi chiếc trường đao của hắn, Hầu thì tập trung với chiếc nồi trước mặt đang tỏa hương thơm ngào ngạt. Ưng khoanh tay trước ngực, mắt dõi theo thân ảnh yểu điệu của Lý Uyển Như, thưởng thức từng đường cong thân thể của cô. Đôi mắt vốn tĩnh lặng giờ đây nhen nhóm lên một ngọn lửa nhục dục, một ngọn lửa muốn sở hữu, nuốt chửng lấy Lý Uyển Như.
Chỉ có Trư là không biết đi đâu, có vẻ hắn đang nhận nhiệm vụ canh gác. Từ sau hôm hoan hảo với Lý Uyển Như, Trư thường xuyên tránh mặt cô, không biết vì lý do gì, có thể là ngại, cũng có thể là lo sợ đồng bạn biết đến. Với một kẻ kiệm lời như hắn thì thực sự rất khó để chia sẻ, hiểu thấu.
Lý Uyển Như nhận ra từ sau khi dấu ấn Dục Vọng tự kích phát, cô không còn sử dụng được chức năng xem thông tin nữa, cô muốn tìm hiểu các thành viên trong đội cũng không được. Và không hiểu sao, sau lần đó ham muốn của cơ thể cô càng ngày càng lớn, âm hộ không được lấp đầy là ngay lập tức cảm thấy ngứa ngáy khó chịu. Trước đây dù có nứng đến mấy thì cô vẫn có thể dùng lý trí trấn áp, nhưng hiện tại giống như lúc cô mới trùng sinh, bị dục vọng chi phối vậy.
Sau khi giải quyết bữa sáng, đội ngũ lại tiếp tục lên đường. Lâm Vũ vẫn dẫn đầu mở đường, Lý Uyển Như ở chính giữa vì thực lực của cô là kém nhất, bên cạnh cô là Trương Nhị yểu điệu bước song hành. Cơ thể nhỏ nhắn nhưng sức bạo phát cực lớn không thể xem thường, dù mới mất trinh đi nữa thì nàng cũng chẳng lộ ra bất cứ điều khác thường nào.
Sau đó là Trư đang kéo chiếc xe tự chế kia, chờ phần lớn nguyên vật liệu của hai con Liệt Hổ, những vật liệu của dã thú khác đều chia đều đặt trên lững các thành viên. Cuối cùng là hai người Ưng và Hầu đoạn hậu, một vị trí khá nguy hiểm nhưng với thực lực không hề kém cỏi thì hai người họ có thể đảm bảo an toàn cho chiếc xe trước mặt.
Đội ngũ vẫn như thường, chỉ là không khí hôm nay có chút kỳ quái. Mọi lần các thành viên đặc biệt là Ưng và Hầu không ngừng nói nhảm để xua đi sự nhàm chán thì giờ đây đều im lặng vô cùng. Lý Uyển Như lắc lư mông tròn đi phía trước, phía sau là ba tên nam nhân ngắm nghía cơ thể của cô mà nuốt khan. Trương Nhị dường như vẫn chưa quen được cảm giác nhìn chòng chọc, nhưng nhớ lại cảnh tượng đêm qua khiến cô cũng có chút hưng phấn.
Thấy chỉ có tiếng bước chân vang dẫm lên tán lá khô, Lâm Vũ cũng cảm thấy không khí có chút gì đó không thích hợp, mặt hỏi:
“Các ngươi có vấn đề gì à? Sao nay tự nhiên im lặng đến thế?”
Ưng vội cười cười đáp lời:
“Không có gì, đội trưởng, chỉ là đêm qua có mấy con thú khát tình liên tục kêu rên, khiến ta không thể ngủ được. Đến giờ này vẫn cảm thấy mệt mỏi.”
Lâm Vũ gật đầu:
“Nhớ giữ sức khỏe, chúng ta đi qua vùng nguy hiểm rồi, có thể tăng tốc độ di chuyển, tối đa 4 ngày nữa có thể ra khỏi Đông Lĩnh Sâm Lâm.”
Lại di chuyển một thoáng, cuối cùng cũng đến lúc nghỉ ngơi. Vì ra khỏi vùng nguy hiểm, Lý Uyển Như cũng không cần phải khắc trận pháp Che giấu nữa, cô có thêm thời gian nghỉ, liền ngồi trên một tảng đá phủ rêu, vắt hai chân chéo nhau không ngừng đong đưa như một thiếu nữ mới lớn.
Lâm Vũ lại tiếp tục đi thăm dò tình hình, tính tình của hắn là vậy, luôn cố gắng đảm bảo an toàn cho các thành viên. Hầu và Trương Nhị không biết đã dắt nhau đi đâu, chỉ còn Lý Uyển Như và hai người Ưng, Trư đang ngồi thoải mái.
Trư vẫn né tránh ánh mắt của Lý Uyển Như, thấy tình cảnh không hợp, hắn liền viện cớ đi vệ sinh mà lủi đi, để lại cô cùng Ưng mắt sáng rực.
Hắn tiến tới bên cạnh tảng đá nơi Lý Uyển Như đang ngồi, không đợi cô phản ứng, hắn quỳ một gối xuống dưới chân của cô. Tay nắm lấy bàn chân đi đôi giày vải dính đầy bùn đất.
Lý Uyển Như ngạc nhiên trước hành động của Ưng nhưng cô cũng không tỏ vẻ gì khác lạ, mặc cho hắn chơi đùa đôi bàn chân nhỏ. Ưng nhẹ nhàng tháo giày, lộ ra bàn chân nhỏ trắng ngần, có chỗ hơi đỏ lên do phải di chuyển quá nhiều.
“Chân ngươi đỏ lên rồi,” hắn cất giọng trầm khàn, giọng nói có chút trầm thấp như đang đè nén điều gì đó.
Lý Uyển Như không trả lời, cũng không ngăn cản hành động của hắn. Cô thả lỏng cơ thể, để mặc hắn tháo chiếc giày còn lại.
Ưng cúi đầu, môi hắn chạm khẽ lên vết đỏ, rồi dừng lại thật lâu. Một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng mang theo sự ám ảnh. Lý Uyển Như giật mình, khẽ động thân muốn rút chân lại, nhưng bàn tay hắn đã giữ chặt.
“Ta nghĩ về ngươi suốt cả đêm,” hắn thì thầm, ánh mắt vẫn không rời khỏi da thịt cô, như muốn nuốt trọn lấy từng tấc da.
“Ta chỉ muốn được ở cạnh ngươi… thêm một lần nữa.”
Không đợi cô trả lời, hắn cúi xuống, hôn lên cổ chân cô một lần nữa, rồi kéo thân thể mềm mại của cô ngả xuống nền cỏ xanh.
Lý Uyển Như không phản ứng. Cơ thể cô đã quen với cảm giác bị chiếm hữu, quen với hơi thở khẩn thiết và bàn tay nóng rực. Lúc này đây, cô chẳng còn phân biệt được đâu là dục vọng bản thân, đâu là ảnh hưởng từ dấu ấn đang âm thầm thao túng bên trong.
Ưng say sưa liếm mút bàn chân, sau đó lại đưa lưỡi liếm dọc theo đùi của Lý Uyển Như, đích đến là âm hộ đang rỉ nước của cô. Hắn chui đầu dưới váy của cô, đưa lưỡi nóng tham lam liếm mút lấy mép âm hộ của Lý Uyển Như, chiếc quần lót mỏng trực tiếp bị hắn kéo lệch sang một bên, lộ ra hai mép âm hộ hồng hào.
“… Ah… ah… ưm ừm…” Lý Uyển Như ôm lấy đầu của Ưng, bất giác rên rỉ.
Bất chợt, tiếng bước chân khe khẽ vang lên, Trư đã trở lại, chứng kiến toàn bộ tràng cảnh Lý Uyển Như ngửa người ra sau, mông ưỡn cao, đón nhận đầu lưỡi của gã nam nhân dưới háng. Cả hai người đều nhận ra Trư đã phát hiện nhưng chẳng ai để tâm, Ưng vẫn say sưa liếm láp âm hộ trắng hồng, Lý Uyển Như rên khẽ một cách thư sướng.
“Chuyền này…” Môi Trư co giật, khó khăn lắm mới phun ra được vài chữ. Hắn cảm thấy như thể mình bị phản bội vậy, mấy hôm trước Lý Uyển Như chủ động câu dẫn hắn, giờ đây lại nằm ngửa trước người khác, sẵn sàng đón nhận một cuộc giao hoan mới.
“… Ah… ah… ngươi, ngươi tránh mặt ta… không… Ah… ah… giúp ta vượt qua cảm giác rạo rực. Nên ta phải đi tìm… Ah… ah… người khác.” Lý Uyển Như rên rỉ nói với Trư, quả thực cô không thể bao biện cho hành động dâm dục của mình được. Huống chi cô cũng chẳng có chút tình cảm nào với những người này.
Ưng nghe vậy, nút lưỡi mạnh một phát làm Lý Uyển Như rên “Ưm” thật to, hắng đứng dậy, vạch ra cây dương vật cương cứng, vừa nhét vào lỗ huyệt ẩm ướt của cô, vừa nói với Trư vẫn đang chưa thể định thần:
“Ha ha, ngươi nghĩ nhiều làm gì, chúng ta đều là huynh đệ tốt, giờ đây có đồi chơi thì phải chia sẻ chứ. Nhìn nàng bị con hổ lớn kia địt như vậy, rõ ràng là cực kỳ dâm đãng rồi, không ngờ nàng vẻ ngoài đoan trang mà có thể dâm tiện đến như vậy.”
“Nói cho ngươi biết, đêm qua ta và Hầu chơi cái lồn này cực kỳ thoải mái, nếu không phải sợ đội trưởng biết và trách phạt, ta đã địt con điếm này cả đêm rồi.”
Trư nghe vậy, lửa giận trong lòng có chút bùng lên, hắn có chút ưa thích Lý Uyển Như, cô đâm đãng là việc của cô nhưng lời nói nhục mạ cô của Ưng khiến hắn có chút khó chịu. Thế nhưng, chưa kịp phản ứng gì thì Lý Uyển Như lần nữa rên lên:
“Đúng vậy, ta… ta là kỹ nữ… Ah… ah… kỹ nữ chuyên nghiệp… Các ngươi đừng… Ah… ah… ôn nhu với ta… cứ… Ah… ah… cứ thỏa sức địt ta đi… Ah… ah…”
Trư không thể kiềm chế nữa, không ngờ mình lại đặt tình cảm cho một con đàn bà dâm dục như vậy, cảm thấy có chút hối hận vì những suy nghĩ trước đây, hắn vừa đi, vừa cởi đai lưng, lộ ra căn dương vật to lớn gân guốc. Hắn hướng thẳng dương vật to lớn vào miệng nhỏ đang rên rỉ của Lý Uyển Như, hắn quyết tâm, phải cùng Ưng trừng trị con điếm dâm đãng đã làm hỏng niềm tin của hắn.
“Số lần quan hệ: 662”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hoan Du Thánh Nữ |
Tác giả | Dzynxc |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Truyện dâm hiệp, Truyện sắc hiệp |
Tình trạng | Update Phần 46 |
Ngày cập nhật | 15/05/2025 13:51 (GMT+7) |