Truyện sex ở trang web truyensextv2.cc tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv2.net là trang web dự phòng của website truyensextv2.cc, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv2.cc tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Hoan Du Thánh Nữ » Phần 38

Hoan Du Thánh Nữ - Tác giả Dzynxc


Update Phần 46

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.cc, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 38: Nhiệm vụ đầu tiên

Lý Uyển Như trước khi xuất phát đã tranh thủ mua một vật phẩm quan trọng là Dẫn Nguyên Bút, đây là đạo cụ quan trọng trong việc khắc trận văn với chiều dài khoảng 25cm, đầu bút nhọn hoắt, thân bút khắc chằng chịt trận văn chuyển hóa và đuôi bút là hai ô trống để đặt nguyên thạch vào.

Lý Uyển Như vuốt ve cây Dẫn Nguyên Bút đã tiêu tốn của mình 50 điểm tích lũy mà xót xa, sở dĩ tốn tiền một cách vô ích vì cô không thể lộ bản thân có thể t ự do điều động nguyên khí trong khi vẫn đang tu vi Nhân Cảnh được.

“Thế quái nào bút này giống dương vật thế?”

Bạn đang đọc truyện Hoan Du Thánh Nữ tại nguồn: http://truyensextv2.net/hoan-du-thanh-nu/

Đoàn người Lý Uyển Như đơn giản đã chuẩn bị xong, liền dẫn dắt nhau tới địa điểm săn bắt của Đông Lĩnh Sâm Lâm, kẻ mang theo vũ khí trên lưng, người cõng một đống các vật dụng lỉnh kỉnh, đây không đơn giản là một nhiệm vụ có thể hoàn thành nhanh chóng, cần mai phục và phục kích rất lâu may ra mới có thể tóm gọn nó được. Đâu phải ngẫu nhiên vật liệu trên người Liệt Hổ có thể bán với giá cao đến vậy, bốn chiếc chân mỗi chiếc 50 điểm, bộ da hổ hoàn chỉnh có thể đổi được tới 300 điểm tích lũy.

Chuyến này mục tiêu chính là Liệt Hổ nhưng cũng không thể bỏ qua các mục tiêu đơn lẻ khác, các thành viên của phân đội đều đã nhận thêm một vài nhiệm vụ săn giết dã thú hoạt động xung quanh khu vực của Liệt Hổ nên tiện đường thì cải thiện thu nhập cũng không thành vấn đề. Tất nhiên một con gà mờ như Lý Uyển Như thì hoàn toàn không có cơ hội được nhận nhiệm vụ loại hình săn giết rồi, cô chỉ dá nhận thu thập vài loại dược liệu linh tinh mà thôi.

Dong binh hoàn toàn có thể thu hoạch các tài nguyên trước rồi đến khi có nhiệm vụ thì trực tiếp nhận luôn nhưng cách này không được khuyến khích vì việc bảo quản vật liệu quá khó khăn đối với những dong binh này. Thông thường các vật liệu thu hoạch được sẽ bán lại cho Dong Binh Hội, giúp họ có thể thu về một khoản tiền hài lòng còn công hội cũng vui vẻ kiếm lợi bằng cách ăn chênh lệch trung gian.

Mất nửa tiếng mới có thể tới bìa rừng, sau đó lại mất thêm nửa tiếng để nhóm Lý Uyển Như men theo bờ rừng tới một vị trí của một con đường mòn. Lâm Vũ đơn giản giải thích cho thành viên mới của đội:

“Tiến nhập vào rừng luôn là khá nguy hiểm, chúng ta thường xác định đích đến sau đó vạch ra con đường ngắn nhất, an toàn nhất rồi mới tiến vào. Đi hết con đường này là cũng chập tối, chúng ta nghỉ ngơi tới sáng mai rồi sẽ tiếp tục săn giết.”

Lý Uyển Như nhu thuận gật đầu, cô hiểu rõ mức độ nguy hiểm của đám dã thú sâu trong rừng, nếu không có Chim To mạnh mẽ bảo vệ thì cô đã bỏ xác trong rừng không biết bao nhiêu lần rồi. Nhắc tới Chim To, Lý Uyển Như đã để lại nó trong Đông Lĩnh Sâm Lâm mà không cho vào trong lãnh địa nhân loại, một con bán nguyên thú như một kho vàng di động vậy, lộ mặt trước đám người Địa cấp đổ lên là có nguy cơ trở thành một vật liệu bày bán trong công hội ngay.

“Có lẽ nó vẫn dõi theo và có thể bảo vệ ta không chừng.” Lý Uyển Như thầm nghĩ.

Đi suốt một ngày, Lý Uyển Như cảm thấy đôi chân mình mỏi nhừ, mặc dù đạt tới Nhân cảnh tầng 4 nhưng quả thực di chuyển trong rừng không hề đơn giản như trong thành. Thể lực tiếu tốn lớn hơn rất nhiều so với vận động thông thường. Cô tiếp nhận nguyên thạch mà Lâm Vũ ném cho cô, sử dụng Dẫn Nguyên Bút để khắc một trận pháp đơn giản.

Tiêu tốn nửa tiếng để khắc xong trận văn, trong ánh mắt kinh ngạc của đám người Lâm Vũ, Lý Uyển Như hài lòng với trận pháp phòng vệ bản đơn giản hóa chỉ có năm mét vuông này.

“Nhanh thật đấy, tốc độ gần gấp rưỡi so với những trận pháp sư khác, đúng là ta không nhìn nhầm người mà. Ha ha.” Lam Vũ không tiếc lời tán thưởng cho Lý Uyển Như. Cô nghe vậy, cong môi tự đắc, đấy là do không quen sử dụng Dẫn Nguyên Bút đấy, nếu chỉ dùng ngón tay để khắc trận thì tốc độ còn nhanh nữa.

“Hình như tính cách mình ngày càng trẻ hóa, chỉ đơn giản như vậy cũng có chút tự mãn rồi, không giống một lão quái vật gì cả?” Lý Uyển Như phồng má, nhưng lại nhận thấy hành động đó có chút trẻ con liền đè nén biểu cảm ấy đi.

Lý Uyển Như đặt thêm một viên nguyên thạch lên vị trí bổ sung năng lượng cho trận pháp, khắc trận không tiêu tốn nối 5% nguyên lực trong nguyên thạch nhưng khi trận pháp được kích hoạt thì sẽ tiêu tốn nguyên thạch không ngừng để gia cố phòng ngự. Hy vọng rằng không cần phải kích hoạt đến trận pháp là tốt nhất, ít nhất đêm đầu tiên vẫn chưa vào quá sâu trong khu vực nguy hiểm, đám dã thú gần đây đã bị tiêu diệt phần lớn rồi.

Lý Uyển Như đã trải nghiệm sự rộng lớn của Đông Lĩnh Sâm Lâm nên cảm giác mới đi được 20 dặm vào rừng chả là cái gì so với mấy ngàn dặm cô và Phong Vân Điểu vượt qua. Có thể nói thì khoảng vài dặm ngoài rừng là khá an toàn chỉ có vài loại động vật yếu ớt cư ngụ mà thôi. Trong khoảng 50 đến 100 dặm sau đó mới là thiên đường của đám thú mạnh mẽ như sói, hổ. Sau 100 dặm là bắt đầu xuất hiện bán nguyên thú tầm cỡ của Phong Vân Điểu hay Liệt Hổ, chúng chính là những con quái vật chân chính, dã thú thông thường bước vào lãnh địa của chúng chính là tìm đường chết.

Phong Vân Điểu được gọi là bá chủ bầu trời của Đông Lĩnh Sâm Lâm không phải hư danh, cho dù không đối đầu với đám nguyên thú ở sâu từ 500 dặm đổ đi thì vẫn thoải mái tránh né nguy hiểm. Khi còn cưỡi Chim To vượt rừng, Lý Uyển Như không dám tùy ý tiến tới lãnh địa của đám nguyên thú nguy hiểm kia, liền giao tiếp với Chim To đi đường vòng, cố gắng giảm tải nguy hiểm có thể đối mặt.

Theo Lý Uyển Như suy đoán thì phía trung tâm rừng có thể tồn tại một vài đầu nguyên thú sánh ngang được với Địa cảnh đỉnh phong nhưng đó chỉ là phỏng đoán của Lý Uyển Như thôi chứ chẳng có căn cứ gì. Đông Lĩnh Sâm Lâm cũng quá nghèo nàn để các cường giả phải mất thời gian thám hiểm, nghiễm nhiên trở thành vùng đất lý tưởng cho các dong binh tầng dưới chót như Lâm Vũ tìm kiếm cơ hội.

Đồng hành cùng đám người Lâm Vũ, Lý Uyển Như hiểu biết sâu hơn về lối sống của dong binh, những kỷ này dường như là một đội quân thu nhỏ vậy, không hề vô kỷ luật như Lý Uyển Như tưởng tượng, ngược lại luôn tuân theo sự phân phó của đội trưởng và đội trưởng cũng sẵn sàng tiếp thu ý kiến của các thành viên.

Đêm tối, để phòng ngừa dã thú tập kích, tiểu đội luôn chia ra hai người canh gác, luân phiên thay đổi để vừa có thể nghỉ ngơi bảo toàn thể lực, vừa có thể đảm bảo an toàn cho mọi người. Lý Uyển Như là người mới lại có thực lực kém cỏi nhất nên người canh gác với cô là Lâm Vũ.

Lý Uyển Như vốn định bảo rằng khắc vài trận văn đơn giản làm báo hiệu là có thể thoải mái nghỉ ngơi nhưng chợt nhớ ra hiện tại mình chỉ là con gà mờ chỉ am hiểu vài loại trận pháp cơ bản nên không dám nói ý định của mình.

Sau một đêm làm bạn với tiếng sói tru, khiến cho tinh thần của đội cũng không còn quá sung sức như trước, một lần nữa lại tiếp tục hành trình tiến sâu 100 dặm trong Đông Lĩnh Sâm Lâm.

Đội hình di chuyển gồm Lâm Vũ đi đầu, hai bên là Trương tỷ muội, đi ở giữa là Lý Uyển Như và Trư đang vác hành lý nặng nề. Cuối cùng đoạn hậu là hai người Hầu, Ưng.

Bất chợt, Lam Vũ phất tay ra hiệu, chẳng cần một lời nói nào, cả năm thành viên kia cùng lúc lấy ra vũ khí, sẵn sằng vào trạng thái chiến đầu. Chỉ còn lại Lý Uyển Như chưa hiểu chuyện, luống cuống rút ra thanh đoản kiếm đã theo bên người từ lâu, cầm chặt bằng cả hai tay hướng mũi kiếm về phía ánh mắt của Lâm Vũ.

“Vút!”. Một con lợn rừng to lớn vượt qua bụi cỏ chạy về phía của đám người Lý Uyển Như, nhưng nhờ có sự cảnh giác ban đầu, đám người dễ dàng né sang hai bên, chỉ còn Trư đang đối mặt với con lợn rừng ấy.

Hắn nhếch mép, lộ ra nụ cười tà dị với con lợn rừng đang điên cuồng lao tới, cơ bắp tràn đầy sức mạnh vung lên chiếc rìu to lớn bổ xuống chặn đường con quái thú kia. Rắc một tiếng sắt thép va vào xương cốt. Con lợn rừng trúng chiêu, ngừng lại động tác húc của mình, bị cây rìu mang theo sức lực cực lớn của Trư đánh nằm bẹp dưới đất, đầu nó vỡ ra, lộ cả óc trắng ra ngoài.

Lý Uyển Như thấy cảnh này cũng có chút kinh ngạc, sức mạnh tên này lớn hơn hẳn so với A Quang dù cùng là Nhân cảnh tầng 6, có lẽ gã tên Trư này cũng sắp đạt tới Luyện Mạch cảnh rồi cũng nên. Trư không biết rút đâu ra một chiếc khăn, nhẹ nhàng lau đi vết máu dính trên người, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Hầu thấy cảnh này, không thể không đưa lên một ngón tay cái cho Trư, hắn đã thấy rất nhiều lần Trư ra tay nhưng quả thực mỗi lần chứng kiến đều rất rung động, sức mạnh của tên khổng lồ này vẫn khiến mọi người kinh ngạc.

Đơn giản thu lấy nanh và móng vuốt của con lợn, cùng với chút thịt để khi nghỉ có thể làm thực phẩm, đoạn người Lý Uyển Như lại lần nữa lên đường, không chậm trễ hành trình mục tiêu của mình chút nào.

Cứ vậy, một tuần đã trôi qua, tiểu đội dong binh do Lâm Vũ dẫn dắt cũng đã tiến sâu vào trong lãnh địa của Liệt Hổ. Mặc đù chuyến đi có chút biến cố nhưng hữu kinh vô hiểm, chỉ vài người bị thương nhẹ nhưng nhờ thuốc chất lượng tốt nên hồi phục cực kỳ nhanh chóng.

Tiểu đội này dường như có một độ gắn kết rất cao, nam nhân lễ độ có phần nho nhã, mặc dù thi thoảng Lý Uyển Như vẫn cảm nhận được ánh mắt liếc qua từng bộ vị mẫn cảm của mình. Ban đêm chia người canh gác thì nữ nhân cũng được ưu tiên những ca gác sớm, lại còn có thể nằm ở lều trại duy nhất của đội. Ba cô gái dáng người nhỏ nhắn nằm một cách thoải mái trong căn lều không quá lớn, rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều so với việc nằm dưới nền đất lạnh lẽo.

Lý Uyển Như cũng đã học được thêm vài chiêu đánh cận thân, kiếp trước ở Nhân cảnh cô đơn giản chỉ bế quan tu luyện mà không chiến đấu bao giờ, đến khi đạt tới Địa cảnh trở lên thì đơn giản là dùng võ kỹ, liên tục đánh ra bằng nguyên khí là xong, chẳng cần tốn thời gian học tập mấy chiêu cận chiến là gì cả.

Chỉ là với một người nhu cầu quan hệ cao như Lý Uyển Như, cũng vốn quen với tần suất quan hệ liên tục thì trong một tuần này cô luôn cảm thấy rạo rực vô cùng. Thật may là đã kiểm soát được dấu ấn Dục Vọng chứ không thì cô không biết mình sẽ thế nào nữa.

Liên tục chiến đấu và thu thập tài liệu, tiểu đội của Lý Uyển Như thu về ước chừng gần 400 điểm tích lũy. Cho dù hành động vây giết Liệt Hổ không thành công thi chuyến đi này cũng hoàn toàn không lỗ. Còn nếu hoàn thành nhiệm vụ chính thì mỗi người sẽ được tới hơn 100 điểm tích lũy, còn lớn hơn cả khoản nợ Lý Uyển Như đang gánh chịu.

“Đúng là nhiệm vụ càng khó thì thu hoạch càng cao mà. Hèn gì dù biết có nguy hiểm, đám dong binh này cũng chẳng tiếc mạng dấn thân vào.”

Lý Uyển Như không ngừng suy nghĩ thì bất chợt thấy Lâm Vũ ra hiệu cho Hầu và Ưng tiến tới, hắn nói nhỏ với hai người điều gì đó. Chỉ thấy hai tên kia nhanh nhẹn vượt rừng, hiển nhiên là để thăm dò hoàn cảnh. Việc này đã diễn ra nhiều lần trước đây nên Lý Uyển Như không còn thấy lạ nữa.

Bất chợt, Lâm Vũ quay ra nói với Trương Nhị:

“Ngươi vẫn chưa lành vết thương à? Sau vẫn còn chút mùi máu thế?”

Cô nàng ngẩn người, lắc đầu phủ nhận:

“Đội trưởng, ta căn bản không bị thương, chỉ là… chỉ là…”

Lâm Vũ nhưỡng mày, hỏi:

“Ngươi đang trong kỳ kinh nguyệt?”

“Đúng vậy, nhưng ta không sao đâu.”

Lâm Vũ nghe cô nàng nói vậy liền khoát tay:

“Rất sao đấy, Liệt Hổ rất nhạy cảm mùi máu, lập tức vào vị trí phòng thủ trước đã. Lý Uyển Như, ngươi lập tức khắc trận văn che giấu ở nơi đây.”

Lý Uyển Như nghe hắn phân bổ, liền bắt tay dùng Dẫn Nguyên Bút để tiến hành công việc của mình. Cô dùng cây bút hình dương vật này càng ngày càng thuần thục, chỉ là dùng liền hơn một tuần, khắc đủ loại trận pháp khiến cho một viên nguyên thạch bị tiêu hao hết mà hóa thành bột phấn làm Lý Uyển Như có chút tiếc của.

Hai người Hầu, Ưng trở về cũng là lúc Lý Uyển Như khắc xong trận văn che giấu, hơi thở, mùi cơ thể của cả nhóm lập tức bị phong bế, âm thanh, hình ảnh truyền ra ngoài cũng bị ngăn chết rất nhiều. Trận pháp Che giấu đơn giản mà hữu hiệu, nhưng không phải ai cũng có thể hoàn thành, bởi tùy vào môi trường xung quanh đều phải thay đổi cách sắp xếp trận văn, người khắc càng hiểu rõ về hoàn cảnh, càng tinh thông pháp trận và có tu vi càng cao thì che giấu càng hiệu quả.

Nếu kiếp trước của Lý Uyển Như bày loại pháp trận này thì đừng nói các loại dã thú, cho dù Thánh giả với tu vi tương đồng thì cũng không thể phát hiện ra người ở trong được.

Thấy các thành viên đã tập hợp đông đủ, Lâm Vũ trình bày kế hoạch của mình:

“Trước hết, ta cần một khoảng đất đủ trống để có thể tạo trận pháp giam cầm đồng thời hạn chế khả năng chạy trốn của nó. Nếu chỉ dựa vào sức người căn bản chỉ làm mồi cho con quái vật ấy thôi, may mắn ta có một trận pháp sư tài năng trong đội”

Ưng sau khi khảo sát địa hình liền nói:

“Phía trước nửa dặm có một khu ít cây cối, có vẻ một đàn voi rừng đi qua đã tàn phá hoàn cảnh đó, vừa hay phù hợp với nhu cầu sử dụng của chúng ta.”

Lâm Vũ nghe vậy liền trầm tư, sau cùng hắn ra quyết định cho toàn đội:

“Ưng, Hầu cùng Trương Nhị ở lại đây. Còn lại sẽ tới khu đất kia khảo sát, nếu phù hợp sẽ dựng trận pháp tại đó luôn, ta cần tối ưu thời gian. Có thể trong chiều nay sẽ dẫn dụ và vây giết mục tiêu.”

Lại quay qua Lý Uyển Như, hắn hỏi:

“Ngươi đủ tinh thần để khắc tiếp hai trận pháp nữa không?”

Cô nhẹ nhàng gật đầu khẳng định, dựng trận pháp không chỉ tiêu hao nguyên khí thôi đâu mà còn tổn hao cả lượng lớn tinh thần. Đối với tinh thần dưới Thiên cấp thì một ngày tối đa chỉ tạo được ba trận pháp loại hình đơn giản mà thôi.

Lý Uyển Như mặc dù đang mang một phần tinh thần của kiếp trước nhưng đây là bí mật cô không thể để lộ, ngược lại chỉ cố gắng biểu hiện như một người bình thường. Dù vậy thì tối đa một ngày Lý Uyển Như cũng chỉ khắc được cỡ năm cái trận pháp là cùng, việc cố gắng quá mức chỉ khiến tinh thần của cô nhận tổn thương lớn hơn.

“Tốt lắm, chúng ta sẽ lập tức xuất phát. Nếu sau hai tiếng mà chúng ta chưa trở về, ba người các ngươi lập tức trở lại theo con đường cũ, mang theo thông tin cái chết của chúng ta về.”

Lời trước là nói với đám người Lý Uyển Như, lời sau là dành cho ba người đang ở trong trận pháp che giấu. Việc mang theo một mồi câu đầy mùi máu không phải lựa chọn khôn ngoan khi đối đầu với một con quái thú.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Thông tin truyện
Tên truyện Hoan Du Thánh Nữ
Tác giả Dzynxc
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Đụ lỗ đít, Truyện dâm hiệp, Truyện sắc hiệp
Tình trạng Update Phần 46
Ngày cập nhật 15/05/2025 13:51 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Dzynxc

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - phimsex - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân