“Nhấc máy đi…”
Ông Bảy luống cuống ấn vào nút màu xanh nhưng chạm quá nhẹ không ăn cảm ứng. Nguyệt Anh dần mất kiên nhẫn:
“Ấn mạnh vào nó không hỏng đâu mà lo…”
Đến khi hết chuông ông Bảy vẫn lóng ngóng chưa nghe, Nguyệt Anh lại gọi nữa làm ông Bảy căng thẳng nuốt nước bọt ấn mãi mới được nhưng ông đưa máy lên tai lại càng buồn cười hơn ông để giữa màn hình áp vào tai:
“A lô…”
Nguyệt Anh chán nản:
“Ôi trời ơi…”
Nguyệt Anh tiến đến hướng dẫn lại ông Bảy đặt điện thoại vào đúng tai, phải luyện đi luyện lại vài lần ông Bảy mới quen. Đứng mãi cũng mệt Nguyệt Anh đành ngồi cạnh để hướng dẫn nhưng càng ngồi gần thì ông Bảy không tập trung, cái mũi của ông hít hà mùi thơm từ cơ thể Nguyệt Anh, mắt ông thi thoảng lại liếc nhìn sang con dâu cả tâm trí ông tập trung vào người con dâu chứ không hề quan tâm lắm đến chiếc điện thoại. Nguyệt Anh lườm:
“Nhìn gì… tập trung vào điện thoại đi… đã không biết còn không tập trung học hỏi… Bây giờ đến lượt ông gọi cho tôi… đầu tiên vào cái hình người này… đây là danh bạ nhớ chưa… đây có tên Hải, Nguyệt Anh, bác Năm… Thấy chưa”
Ông Bảy dí mắt vào:
“Nó có ở trong điện thoại luôn à… bằng cách nào…”
“Không phải tự nhiên mà có đâu, lưu lại mới thấy…”
“Ừ…”
“Đây nhá… muốn gọi cho ai thì bấm vào rồi ấn vào cái hình cuộc gọi này nhìn như cái móc này… thấy chưa…”
“Ừm…”
“Rồi ấn gọi đi thôi… nhớ chưa?”
“Rồi…”
“Thử làm xem nào”
Nguyệt Anh cho ra màn hình chính, ông Bảy lại bắt đầu lóng ngóng quên hết những thứ Nguyệt Anh vừa làm.
Nguyệt Anh lại hướng dẫn từ đầu:
“Ấn vào cái hình người…”
“…”
“Đúng rồi… ấn vào tên tôi rồi ấn vào cái móc… là cuộc gọi đi đó…”
“…”
“Đúng rồi… thấy chưa… có chuông rồi này…”
Ông Bảy đưa lên:
“A lô a lô…”
“Đây rồi nghe rồi…”
“Gọi cho người khác cũng tương tự như vậy… làm lại đi… gọi cho anh Hải xem nào”
“Thôi… nó đang làm việc đừng phiền nó…”
“Thế thôi… gọi lại cho tôi thử xem…”
Ông Bảy chậm chạp gõ từng thao tác để điện thoại rất gần mới có thể nhìn được, cuối cùng điện thoại Nguyệt Anh cũng có chuông. Hai người gọi đi gọi lại cho nhau để luyện cho ông Bảy quen với thao tác.
“Muốn nghe nhạc thì bấm vào cái nốt âm nhạc màu vàng này…”
“Ừ… cái hình này dễ nhìn hơn… hình nốt nhạc…”
“Ấn vào cái hình tam giác này để nó phát nhạc… tăng âm lượng thì ấn vào nút hai bên cạnh này… nút dưới là nút tắt màn hình… không dùng nữa thì tắt màn hình đi…”
“Được… để tôi thử… chuyển bài thì ấn vào cái nào…”
“Cái mũi tên ngay bên cạnh…”
“À… được rồi… tốt… cái này dễ…”
“Còn muốn chụp ảnh, quay phim thì cái hình máy ảnh này…”
“Ừm… cũng dễ nhìn…”
“Bấm vào đây… xong ấn vào chính giữa có nút chụp… chụp một cái là được…”
Ông Bảy cầm điện thoại lên xoay sang hướng Nguyệt Anh định chụp nhưng bị cô ngăn lại.
“Đừng chụp… chụp cảnh bên ngoài đi…”
Ông Bảy lại quay hướng camera ra ngoài ban công chụp thử một cái rồi gật gù…
“Cũng được…”
“Ông làm lại mấy thao tác đó xem cái nào không hiểu thì hỏi…”
“Ừm…”
Nguyệt Anh đi ra ngoài rồi trở về phòng soạn giáo án. Một lúc sau ông Bảy thập thò ngoài cửa.
“Có chuyện gì thế?”
“Tôi muốn hỏi… muốn quay phim thì làm thế nào…”
“Đưa điện thoại đây…”
Ông Bảy bước vào trong phòng, Nguyệt Anh lại cầm điện thoại hướng dẫn:
“Ngay bên cạnh chụp ảnh có cái nút màu đỏ… cái này là để quay phim… ấn vào thấy nó đếm thời gian… đây thấy chưa…”
“À à… được rồi… dừng thì làm thế nào…”
“Dừng thì cũng ấn vào đó nó tự dừng…”
“Tốt… được rồi để tôi thử…”
Ông Bảy đi ra ngoài bắt đầu quay quay chụp chụp trong phòng khách rồi một lúc sau lại ló đầu vào hỏi Nguyệt Anh:
“Xem lại như nào…”
“Chụp xong nó ở ngay cạnh hoặc ở mục bộ sưu tập đó…”
“Đâu sao không thấy…”
“Ngay đó…”
“Ờ ờ…”
Ra ngoài được một lúc ông Bảy lại đi vào phòng:
“Tôi lỡ bấm vào cái gì đó… máy quay nó toàn quay vào mặt… phải làm sao…”
“Có hai camera… ông bấm vào nút chuyển này thì nó sẽ quay trước hoặc quay sau…”
“Có cả camera đằng trước cơ à…”
“Có thì nó mới quay mặt ông được chứ…”
“Ồ… tưởng chỉ có máy quay đằng sau thôi… ừ… được rồi…”
Ông Bảy lại đi ra ngoài chụp ảnh, lần này ông chọn chụp phong lan, chụp chán rồi lại đi ra ngoài ban công chụp linh tinh, nói chung không có mục đích gì rõ ràng hay chụp cảnh đẹp mà chụp càng nhiều càng tốt để xem lại. Ông Bảy lại đi vào phòng khiến Nguyệt Anh sắp phát hoả.
“Nhiều ảnh quá… có cái bị mờ làm sao để bỏ nó đi…”
“Bên trên có cái nhìn như thùng rác đó… ông ấn vào đấy…”
“Sao không được…”
“Đưa đây xem nào…”
“Bấm có để xóa…”
“À…”
Ông Bảy lại đi ra ngoài tí nữa lại định chạy vào hỏi nhưng thấy gương mặt khó chịu của Nguyệt Anh lại quay đi.
“Muốn hỏi gì thì nói luôn đi…”
“Tôi… tôi thấy nó báo cái gì đấy lên…”
“Đem lại đây…”
“Thông báo ứng dụng thôi không có gì quan trọng… tắt nó đi là được…”
“Thế… tôi nghe nói điện thoại vào được in tơ nét người ta gọi điện cho nhau nhìn thấy mặt nhau… là… là như nào… sao điện thoại này không có à…”
“Có… để đăng nhập Zalo vào kết bạn là gọi được…”
“Thật à… thế thì tiện quá… cần gì phải gặp nhau cứ gọi điện là thấy mặt nhau rồi… phải không”
Nguyệt Anh đăng nhập vào zalo, thao tác cũng đơn giản một lúc đưa lại cho ông Bảy. Nguyệt Anh lấy điện thoại của mình ra bấm gọi… Ông Bảy:
“Có chuông này… nhìn không giống cuộc gọi lúc trước…”
“Cuộc gọi Zalo giao diện nó khác… ông bấm vào cái màu xanh như cuộc gọi bình thường là nghe được…”
“Ừ ừ…” “A lô…”
Nguyệt Anh khó chịu nhìn vào camera, bên kia là gương mặt háo hức của ông Bảy…
“Nhìn thấy thật này… ở xa có nhìn thấy không? Như thằng Hải đang ở cơ quan có gọi được không?”
“Chỉ cần có mạng là gọi được hết… ông gọi sang bên Anh bên Mỹ còn được…”
“Thật à… nó gọi kiểu gì mà tài thế nhỉ”
Một ông già lạc hậu trải qua thời bao cấp gian khổ nhà quê nghèo hèn chưa dùng điện thoại bao giờ lại ít tiếp xúc với người khác nên ông Bảy như một “người tối cổ”, hiểu biết về công nghệ, mạng internet là con số 0…
Luôn.
“Kết nối với mạng wifi hoặc dùng 4G là được”
“Ở quê có dùng được không? Ở quê có gọi điện lên đây cho thằng Hải nhìn mặt nó được không?”
“Tất nhiên là được, ông phải đăng ký thêm gói mạng 4G mới gọi được, ở đây dùng wifi nên có mạng dùng thoải mái, cái cục phát bên ngoài kia kìa…”
“Là nó hả… tôi cứ nghĩ nó là cục điện biến áp hay gì đó thôi…”
“Thế về quê đăng ký oai fai kiểu gì?”
“Một mình ông thì không dùng wifi được… mỗi mình ở đó thì kéo wifi làm gì… gói rẻ mỗi tháng phải trên một trăm sáu đấy…”
“Cái gì… một tháng trăm sáu… đắt gấp đôi tiền điện rồi… thôi khỏi… không lắp…”
“Dùng cái 4G cho tiện… chỉ cần có sim là bắt được mạng…”
“Nó có đắt không?”
“Nhiều gói lắm… ba mươi năm mươi gì đó”
“Ừ… nếu tôi về quê… cô cài cho tôi 4G nhé…”
“Ở lại đây đến khi nào cho về mới được về…”
“Tôi nhớ quê quá… muốn về quê vài ngày…”
“Cấm ông về mà không báo cho tôi…”
“Cái Zalo này gọi đi như nào…”
“Giống như gọi đi thôi… ông ấn vào cái có chữ Z này này… xong vào danh bạ ấn vào cái gọi… nhưng phải có mạng mới gọi được…”
“Chưa hiểu lắm…”
“Bây giờ ông ở nhà thì gọi zalo thoải mái nhưng khi ra ngoài xa trên ba mươi mét gì đó là không còn mạng nữa rồi… ở gần mới bắt được… muốn bắt mạng phải nhập mật khẩu wifi ở gần đó… wifi công cộng cũng được… hoặc dùng 4G…”
Ông Bảy gãi gãi đầu:
“Khó hiểu quá…”
“Rồi từ từ tôi chỉ thêm cho, còn nhiều tính năng nữa… tạm thời biết đến đó thôi…”
… Bạn đang đọc truyện Con dâu lạnh lùng tại nguồn: http://truyensextv2.net/con-dau-lanh-lung/
Buổi tối về nhà ông Bảy hớn hở khoe với Hải.
“Hải Hải…”
“Sao thế bố…”
“Bố biết dùng zalo rồi đấy… bố thử gọi cho con xem nhé…”
Hải cười:
“Vâng… bố gọi đi…”
Tút… tút…
Ông Bảy nhìn vào màn hình điện thoại:
“A lô… a lô Hải ơi nghe rõ không?”
Hải:
“Đây rồi bố ơi…”
Ông Bảy mừng rỡ:
“Tốt quá rồi… khi nào về quê là gọi được cho con ở trên này luôn nhỉ…”
“Bố đi đâu chỉ cần có mạng là gọi được…”
“Tốt tốt…”
Ông Bảy tắt Zalo đi mặt vô cùng háo hức nói chuyện trực tiếp với Hải:
“Điện thoại bây giờ hiện đại quá… thế mà trước giờ bố không biết… dùng nó sớm là tiện biết bao… cảnh ở quê đẹp lắm… bố muốn về quê chụp ảnh…”
“Thôi… từ từ bố ơi… bố cứ chụp hết cái thành phố này rồi về quê chụp cũng chưa muộn…”
“Cảnh ở thành phố sao đẹp bằng dưới quê được… bố muốn về chụp ảnh…”
“Thôi để mấy nữa đi bố…”
“Ừ ừ… không vội… không vội…”
“Mà bố thích chơi cờ tướng à…”
“Ừ…”
“Con tải cho bố mấy cái chơi cờ tướng nhé…”
“Có luôn à… chơi như nào…”
“Có cả chơi với người và chơi với máy”
“Chưa hiểu”
“Có mạng ấy… giống như một người dùng điện thoại thông minh như bố… hai người kết nối mạng chơi với nhau trực tuyến…”
“Được vậy luôn à…”
“Bất kể ai cũng được người Việt hay nước ngoài… chỉ cần có mạng là chơi cùng nhau được…”
“Hay… hay lắm…”
– Cả buổi tối Hải hướng dẫn ông Bảy cách mở ứng dụng rồi thao tác chơi cờ tướng, thế là ông Bảy chơi cờ tướng đến khi hết pin mới chịu cắm sạc rồi đi ngủ, sáng ra khoe với Hải đánh 10 trận thắng 9 thua 1 trận. Ông Bảy háo hức như một đứa trẻ khoe khoang chiến tích của mình.
Ông Bảy dùng điện thoại được 2 ngày, đến ngày thứ 3 thì có biến: Hải đi làm về như mọi hôm, Nguyệt Anh đang nấu ăn trong bếp ông Bảy thì ngồi ngoài phòng khách mặt thẫn thờ, hoang mang, buồn bã, tivi còn không thèm bật. Hải:
“Sao thế bố…”
Ông Bảy buồn rười rượi:
“Mất rồi…”
Hải:
“Mất gì ạ…”
Ông Bảy ấm ức:
“Điện thoại bị hai thằng cướp giật… nó phóng xe nhanh quá đuổi không kịp…”
Hải:
“Uiiii… ra ngoài đi chợ bố phải cẩn thận chứ…”
Ông Bảy:
“Lỗi là tại bố… bố cứ cầm điện thoại quay video định bụng sau này đem cho mấy bác mấy chú dưới quê xem trên này sống ra sao… nhưng mà đang quay thì hai thằng khốn đó đi xe qua rồi giật mất… bực thế không biết… đuổi theo không được… mẹ kiếp… tức thật…”
Hải:
“Dân tứ xứ trộm cắp cướp giật khắp nơi bố phải cẩn thận chứ”
Ông Bảy:
“Bố biết mà… tại lơ đễnh chủ quan thôi… không thì hai thằng oắt con đấy sao có cơ hội chứ… bắt được đấm chết tụi nó…”
Hải:
“Thôi… của đi thay người… giờ có báo công an cũng chẳng giải quyết được gì, thôi bố ơi để con mua cho bố cái khác… bố dùng cẩn thận lại là được…”
Ông Bảy:
“Bố xin lỗi nhé… tại bố cả… tức thế chứ lại…”
Hải:
“Không sao bố ơi… tí ăn cơm xong con đi mua cho bố cái khác…”
Ông Bảy:
“Thôi… chắc không có duyên dùng điện thoại, mua làm gì nữa cho tốn kém”
Hải:
“Có mấy đâu mà bố… tí nữa con đi mua cho”
Ông Bảy đi vào phòng ngủ, Hải đi sang phòng bếp:
“Em nấu món gì thơm thế… bố mất điện thoại em biết chưa?”
Nguyệt Anh:
“Bố kể rồi… haizzz…”
Hải:
“Anh đi mua cho bố cái mới nhé…”
Nguyệt Anh:
“Đành phải thế thôi anh… không có bố ở nhà cũng buồn chán… mà anh đi một mình nhé… tối em tranh thủ soạn bài không thì không kịp…”
Hải:
“Ừ… cũng được…”
Ông Bảy tính vốn rất cẩn thận lần này bị cướp mất điện thoại như cú tát thẳng vào mặt ông vậy làm ông phải cẩn thận hơn. Cái điện thoại mới thu hút rất nhiều sự chú ý của ông, ra ngoài thì chụp ảnh quay phim khắp nơi ở nhà thì chơi cờ tướng, nó như một cứu cánh một người bạn giúp ông giải khuây không còn buồn chán nằm ở nhà nữa.
– Hải đi đến cửa hàng Điện thoại xinh, vẫn là cô nhân viên hôm trước tên Hồng, cô lễ phép cúi đầu chào:
“Em chào anh… điện thoại của mình mới mua dùng ổn chứ anh”
“Không còn dùng nữa rồi…”
Hồng:
“Sao thế ạ…”
Hải:
“Bố anh không cẩn thận bị cướp mất rồi… lấy cho anh cái mới y hệt hôm trước đi… làm cái sim mới luôn…”
Hồng:
“Máy có cài mật khẩu màn hình không anh” Hải “Bố anh dùng nên không cài gì cả…”
Hồng:
“Thế là chúng nó thoát được tài khoản gmail ra rồi, dễ bán lắm”
Hải:
“Mất rồi thì thôi…”
Ở nhà Hải ăn cơm sớm nên đến đây mới gần 7h tối nên nhân viên ở đây đi ăn cơm mất một nửa chỉ còn lại 3…
Người một bán hàng một quản lý một kho – kỹ thuật (đang trông xe) nên bên trong khá vắng, Hải lại được một lần nữa chiêm ngưỡng thân hình nóng bỏng, cái váy ngắn cũn cỡn bên trên là sơ mi màu vàng. Lần này Hồng làm hết mọi thứ từ cài đặt – dán màn hình đến làm sim điện thoại, có nhiều thời gian rảnh để tâm sự.
Hải:
“Em làm đây lâu chưa?”
Hồng:
“Được hơn năm rồi anh ạ”
Hải:
“Lương chắc cao lắm nhỉ”
Hồng:
“Cũng ít thôi anh ạ… bán nhiều được nhiều bán ít thì được ít… hì hì…”
“Chỗ này anh thấy cũng đông khách đấy chứ… doanh thu một tháng chắc cũng mấy tỷ chứ nhỉ…”
“Cũng được anh ạ”
“Nhà em ở gần đây hay đâu?”
“Em ở trọ nhà em ở tận H. Y cơ”
“Không về gần nhà làm cho tiện”
“Làm đây mới có cơ hội gặp anh thế này chứ… hì hì… trước em học trên này nên thích làm trên này hơn… Nhiều cơ hội hơn chứ về dưới nhà chán lắm”
“Có người yêu trên này à”
“Đâu… em làm gì có người yêu… anh có ai thì giới thiệu cho em nhé”
“Xinh như này mà không có người yêu… chả tin…”
“Ơ… thật mà… ai cũng bảo em có người yêu rồi nên thành ra không ai tán nữa… thật bất công”
“Ha ha…”
“Nay vợ anh không đi cùng à”
“Vợ anh bận rồi”
“Vợ anh xinh quá… em rất ngưỡng mộ chị ấy… mà… em tư vấn lại chính sách bảo hành đổi trả cho anh nhé…”
“Thôi không cần đâu”
“Vâng… nếu tổng đài chăm sóc khách hàng của bên em có gọi điện thì anh bớt chút thời gian nghe máy giúp em nhé”
“Ừm.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con dâu lạnh lùng |
Tác giả | Khởi nguồn dục vọng |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Bố chồng nàng dâu, Truyện bóp vú, Truyện liếm chân, Truyện loạn luân, Truyện sex ngoại tình |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 27/03/2025 06:59 (GMT+7) |