Ông Bảy ấp úng:
“Tôi… tôi…”
“Ra đi để tôi vào…”
Ông Bảy hơi hé cửa ra nhìn:
“Tôi quên không mang theo quần áo, quần áo vừa rồi vứt hết vào chậu nước bị ướt rồi… khăn tắm cũng không mang”
“Để tôi đi lấy… có thế thôi mà cũng không nói, định ở mãi trong đó hay sao”
Nguyệt Anh để quần áo của mình lên ghế rồi đi vào phòng ông Bảy lấy đồ, trong tủ là một vài bộ quần áo đơn giản cũ kỹ, cô lấy đại ra một bộ rồi trở lại phòng bếp.
“Của ông đây…”
“Cảm ơn”
Ông Bảy lại hé cửa ra lấy đồ rồi lại đóng cửa để mặc vào.
“Có thế thôi mà cũng không bảo…”
“…”
Mặc xong ông Bảy ngại ngùng đi ra ngoài, Nguyệt Anh đi vào tắm rửa qua một lượt rồi trở lại phòng ngủ thì thấy ông Bảy đang đứng đó nhìn Hải.
“Được rồi chắc không nôn nữa đâu… ông về phòng đi…”
“Ừm…”
– Sáng sớm Hải tỉnh dậy với cơ thể hết sức mệt mỏi, uể oải, đầu óc choáng váng cảm giác vẫn còn nhiều cồn trong người, bước đi lảo đảo đến phòng vệ sinh để xả hết nước trong người đi rồi lại về phòng nằm xuống.
Nguyệt Anh:
“Anh tỉnh rồi à… làm em với bố lo muốn chết…”
“Đêm qua anh về lúc nào vậy?”
“Có anh Hoàn đưa anh về đấy…”
“Anh chả nhớ gì luôn…”
“Anh uống ít thôi chứ say đến mức không còn biết gì thế”
“Uống rượu pha thêm bia vào ghê thật… gục luôn tại quán hát… anh buồn ngủ lắm ngủ tiếp đây”
“Anh ngủ đi, để em dậy nấu ăn, anh muốn ăn gì?”
“Anh chỉ muốn ngủ thôi, em nấu đại đi, cái gì cũng được”
Đi ra ngoài thì gặp ông Bảy cũng vừa ra khỏi phòng.
“Thằng Hải tỉnh chưa…”
“Rồi…”
Những lúc ở một mình với ông Bảy Nguyệt Anh thường xưng hô lạnh lùng, cộc cằn không có chủ ngữ vị ngữ gì hết chỉ khi có Hải mới xưng con – gọi bố. Trong mắt Nguyệt Anh ông Bảy không xứng làm bố chồng tẹo nào từ đợt cô bị ông ấy hiếp dâm.
– Nguyệt Anh đi vào phòng ngủ:
“Anh ơi ra ăn sáng… bố nấu canh chua cho anh đấy…”
Hải vẫn còn lơ mơ chưa tỉnh hẳn:
“Hử… Canh chua bố nấu à… tốt… tốt… oáp… anh dậy bây giờ… aiizzz…”
Bữa sáng có cơm, rau, thịt, canh chua Hải chan cơm vào canh ăn một bát rồi đứng dậy. Nguyệt Anh:
“Anh ăn thêm đi…”
Hải:
“Anh đủ rồi… không thèm ăn… cảm giác như bị ốm ăn không vào…”
Nguyệt Anh:
“Ai bảo anh uống cho lắm vào…”
Hải:
“Giờ vẫn còn thấy ngấm rượu… ghê thật… lần sau chừa không dám nữa…”
Ông Bảy im lặng ăn cơm không nói gì.
– Sau lần thứ 7 suýt bị phát hiện trong phòng khách, Nguyệt Anh sinh ra tâm lý lo lắng, sợ có một ngày nào đó mình sẽ bị Hải phát hiện, lúc đó chẳng biết giấu mặt vào đâu. Mấy ngày liền bố chồng – nàng dâu không có gần gũi khiến Hải cũng thấy khó chịu vì không được “thị dâm”. Giờ đi ngủ:
“Anh tính mua cho bố điện thoại”
“Bố có chịu dùng không anh?”
“Hì hì việc này phải nhờ đến em rồi…”
“Em thì có tác dụng gì?”
“Thì… ờ… thì em hướng dẫn bố dùng điện thoại”
“Thôi… anh làm đi… đàn ông am hiểu công nghệ hơn mà…”
“Điện thoại cần gì am hiểu lắm… cách bấm nút các kiểu thôi mà… anh đi làm cả ngày… em với bố ở với nhau cả chiều… chẳng nhẽ lại không hướng dẫn cho nhau được…”
“Nhưng mà…”
“Em là giáo viên… dạy học là nghề rồi còn gì… dạy bố dùng điện thoại chẳng nhẽ lại không được?”
“Ừ thì…”
“Anh nghĩ em mà dạy được bố thì chẳng sợ học sinh cá biệt nào làm khó được em nữa… hì hì…”
“Anh cứ đùa…”
“Mai em dẫn bố đi mua điện thoại nhé…”
“Điên à… anh phải cùng đi chứ…”
“Ban ngày làm gì có thời gian chứ…”
“Để cuối tuần cũng được mà…”
“Thôi… mua thì mua luôn đi… để lâu bố lại về quê mất thì lúc đó có phải là khó rồi không… không liên lạc được với bố khó chịu lắm…”
“Thế để tối mai… ăn cơm xong ra shop Điện Thoại Xinh mua cũng được mà… họ mở cả tối… anh nhìn đi…”
Nguyệt Anh ra chỉ vào bên dưới đường.
“Quán vàng vàng kia kìa… tối mai đi vẫn được”
Hải định cho bố chồng – nàng dâu cùng nhau đi mua điện thoại nhưng Nguyệt Anh không chịu đành phải nghe theo vậy:
“Vậy cũng được… tối mai đi mua nhé…”
“Anh định mua Iphone hay loại gì?”
“Thôi… IOS người già khó dùng lắm… cho bố dùng Android thôi… một con sáu bảy triệu gì đó là được rồi…”
“Vâng… cũng được… dù gì cũng phải dùng điện thoại để dễ liên lạc…”
“Mua về em phải hướng dẫn bố dùng đấy…”
Nguyệt Anh không muốn làm nhưng cũng đành chịu, cô có nhiều thời gian rảnh hơn Hải:
“Được rồi… để em…”
“Yêu vợ quá… mà… mai em thử hỏi dò xem… bố thích dùng màu gì…”
“Không phải cho bố đi cùng để chọn màu luôn sao?”
“Uiiii… anh nghĩ lại rồi mình cứ mua đi rồi đem về cho bố… chứ bố mà đi theo thấy giá tiền là đòi mua con bàn phím hoặc điện thoại cùi bắp một hai triệu gì đó ngay… em cũng biết tính bố rồi còn gì… tiết kiệm lắm… bảo mua con điện thoại bảy triệu thử xem… còn lâu bố mới dùng… kiểu gì cũng bảo mình lãng phí…”
“Chắc là màu đen hoặc màu xám gì đó cũng được”
“Em thử hỏi dò xem… bố thích màu gì…”
“Anh còn không biết bố thích màu gì… cứ bắt em hỏi…”
– Ngày hôm sau đi làm Hải thi thoảng lại nhìn trộm camera xem nàng dâu – bố chồng có nói chuyện gì với nhau không thì hoàn toàn không thấy gì, cả buổi hai người im lặng ai làm việc nấy khiến Hải khá khó hiểu.
Buổi chiều đi làm về, Hải kéo Nguyệt Anh vào phòng.
“Sao rồi… bố bảo thích màu gì…”
“Cứ chọn màu đen hoặc xám tối gì đó là được mà…”
“Thế em chưa hỏi bố à…”
“Chắc không cần hỏi đâu…”
“Lỡ bố lại không thích… bảo không hợp màu, không hợp mệnh thì sao…”
“Chắc không kén chọn thế đâu”
“Chán em ghê… thôi được rồi… cứ đi mua đi không thích thì đổi sang màu khác cũng được…”
Ăn cơm xong Hải – Nguyệt Anh đi ra khỏi nhà để mình ông Bảy ở nhà xem tivi. Vào cửa hàng Điện thoại xinh mua đồ thì thấy một dòng điện thoại Android gần 7tr đồng nhìn khá đẹp, RAM/ROM đều khá ổn.
“Vợ ơi… mua con này nhé…”
“Ừ… em thấy cũng được…”
“Thế mua nhá…”
“Vâng…”
Một cô gái bán hàng trẻ đẹp đi ra cúi người cong mông mở tủ rồi rướn lên lấy hộp điện thoại, dáng người rất đẹp ngực nở eo thon đi guốc cao thêm quả váy ngắn cũn cỡn nữa làm Hải lác cả mắt, Hải không nghĩ nhân viên sales lại mặc váy ngắn đến vậy, thậm chí khi cô ấy ngồi Hải còn có thể nhìn thấy cái quần lót trắng tinh.
Một người có sở thích rình trộm như Hải phải cứng cả người vì cảnh tượng này quá kích thích. Giọng của cô tư vấn rất ngọt ngào:
“Em xin phép được tư vấn chính sách bảo hành cho anh chị nhé. Điện thoại của mình sẽ được bảo hành một năm, lỗi do nhà sản xuất thì được một đổi một điện thoại y như này trong vòng một tháng đầu tiên, anh chị lưu ý máy không bị bóp méo trầy xước rơi vỡ hoặc vào nước, hộp máy gồm sạc, tai nghe, cây lấy sim, sách hướng dẫn nếu muốn đổi trả thì anh chị đem hết qua đây để tránh bị trừ phí. Nếu anh chị không thích dùng máy này muốn trả lại thì tháng đầu tính phí hai mươi phần trăm các tháng tiếp theo trừ năm phần trăm cho đến hết bảo hành”
Hải:
“Nếu bố anh không thích có được đem qua đổi không?”
Tư vấn:
“Nếu xuất máy ra rồi thì không được đổi nữa anh, sẽ mất phí hai mươi phần trăm… anh cân nhắc kỹ nhé… bác không đi cùng ạ…”
Hải:
“Không…”
Tư vấn:
“Không thích đổi sẽ mất phí hai mươi phần trăm tháng đầu các tháng tiếp theo cộng thêm năm phần trăm, Anh chị có sim chưa?”
Nguyệt Anh:
“Làm thêm một cái sim nữa…”
Hải:
“Có số nào đẹp đẹp dễ nhớ không?”
Tư vấn:
“Có list sim số ở bên thu ngân… anh chị qua đó xem số nhé… anh chị có tài khoản gmail chưa ạ?”
Hải:
“Chắc không cần gmail đâu, bố anh dùng thôi mà…”
Tư vấn:
“Phải có tài khoản để cài ứng dụng nữa ạ, thi thoảng ứng dụng cũng phải cập nhật phiên bản mới nữa”
Hải:
“Em qua chọn sim cho bố đi…”
Nguyệt Anh:
“Vâng…”
Hải nhập tạm email của mình vào đó để Hồng cài ứng dụng. Hiện tại shop vắng khách có mỗi vợ chồng Hải đang mua hàng, Hải nhìn ngang ngó dọc lên trần nhà thì thấy khá nhiều camera, bên ngoài lại có một ông bảo vệ trung tuổi nữa, trong shop thì đèn sáng trưng, không thể làm chuyện bậy bạ nào ở nơi này được. Giọng cô tư vấn có tên là Hồng rất ngọt:
“Anh có cài nhạc hay ứng dụng gì thêm cho bác không ạ”
Hải:
“Cài nhạc cho anh đi, nhạc vàng nhạc đỏ”
Hồng:
“Phụ kiện bên em đang được giảm giá bốn mươi phần trăm nếu mua combo từ năm món trở lên, anh có muốn mua gậy chụp ảnh, sạc dự phòng, thẻ nhớ, loa bluetooth không ạ…”
Hải thầm nghĩ: “Gì mà giảm tận bốn mươi phần trăm, có mà các ông tăng giá lên rồi báo giảm giá sốc thì có”.
“Không em ơi… nhà anh có nhiều rồi”
Hồng:
“Nhà anh có sạc dự phòng chưa ạ, khi nào cần dùng mà máy hết pin thì anh có thể vừa sạc vừa sử dụng mà không sợ, pin dự phòng chất lượng rất tốt…”
Hải:
“Không cần, anh cũng không sử dụng điện thoại nhiều, đi làm cả ngày không hết pin được, tối đến ngủ sạc qua đêm luôn, anh muốn mua thêm ốp lưng thôi”
Hồng dẫn Hải sang chọn ốp, cái ốp của máy điện thoại đang mua nó lại ở dưới nên hai người ngồi xổm để xem ốp, Hồng cứ mải mê tư vấn rồi lấy ốp cho Hải xem đến mức lơ đễnh chĩa hai đùi về phía Hải, Hải nhìn thấy cái quần lót trắng tinh lấp ló bên trong suýt chảy máu mũi. Nguyệt Anh đang chọn sim cũng nhìn sang.
“Em tưởng trong hộp có ốp lưng trong suốt rồi cơ mà…”
Hải:
“Ừ… có rồi nhưng mua thêm…”
Hồng:
“Dòng điện thoại anh chị mua cứ vài tháng nó lại ra cái model mới, ốp thay liên tục anh chị nên mua để dùng dần sau này sợ không có nữa…”
Hải:
“Anh thích cái màu trắng…”
Hồng như nhớ ra điều gì đó vội khép chân lại.
Hải:
“Đủ rồi… anh lấy hai cái ốp này thôi…”
Hồng:
“Để bạn kỹ thuật cop cho anh vài bài nhạc vàng, nhạc đỏ nhé…”
Hải:
“Ừ được…”
Một tên nam kỹ thuật không biết xuất hiện lúc nào, chắc là từ bên trong kho ra. Hải đến gần Nguyệt Anh cùng xem sim, Nguyệt Anh thì đang ngồi còn Hải đứng, cô gái thu ngân đang tìm gì đó đẩy ghế ra thì một chiếc quần lót màu hồng lại đập vào mắt Hải… Hải thầm nghĩ:
“Làm ở đây chắc chảy máu mũi thường xuyên mất… Lồ lộ ra thế này chắc cứng cả ngày không tập trung làm việc được…”
Làm sim xong thì lắp vào máy tạo tài khoản gmail, thanh toán xong hai vợ chồng ra về, cô gái tư vấn tên Hồng ra tận ngoài để chào hai vợ chồng Hải. Hồng:
“Xe của anh chị để đâu ạ”
Nguyệt Anh:
“Chị đi bộ thôi… nhà cũng gần đây…”
Hồng:
“Dạ vâng… sản phẩm có lỗi gì thì anh chị cứ đem qua bên em nhé… bảo hành một năm lỗi nhà sản xuất thì một đổi một trong tháng đầu ạ”
Hải:
“Cảm ơn em…”
Hồng đưa tay lên ngực rồi cúi chào hai vợ chồng, đi một đoạn thì Hải ngoái lại nhìn. Nguyệt Anh:
“Anh muốn mua điện thoại mới hay gì…”
Hải:
“Đâu… điện thoại anh còn tốt mà…”
Nguyệt Anh:
“Nhìn người ta chằm chằm…”
Hải ngại ngùng:
“Đâu có…”
Nguyệt Anh:
“Sao họ mặc váy ngắn thế nhỉ… lộ hết mất… là em không bao giờ mặc những cái chân váy ngắn như thế…”
Hải cười:
“Mặc thế mới bán được nhiều hàng…”
“Chắc để hớp hồn mấy người háo sắc như anh ấy…”
Nguyệt Anh véo mạnh vào tay Hải một cái.
“Ui za… đau… đau…”
“Cho chừa… dám nhìn gái trước mặt em…”
“Vợ anh xinh nhất… mấy cô đó sao bằng được chứ…”
“Hừ… dẻo miệng chưa kìa…”
“Hề hề…”
Về đến nhà ông Bảy vẫn chăm chú xem tivi, hai vợ chồng Hải đi vào phòng. Nguyệt Anh:
“Có đem ra cho bố luôn không?”
Hải:
“Từ từ đã… giờ anh không quen dùng Android lắm… em xem thế nào dùng thử đi rồi mới hướng dẫn bố được chứ…”
Nguyệt Anh:
“Em cũng toàn dùng IOS chứ có dùng Android bao giờ…”
Hải:
“Em thử dùng đi rồi còn hướng dẫn bố… tí bố lại còn biết hơn mình thì buồn cười…”
Nguyệt Anh:
“Mấy cái nút này là nút gì anh…”
Hải:
“Nút home, nút back, nút đa cửa sổ…”
Nguyệt Anh bắt đầu sử dụng thử cái điện thoại, được một lúc thì cô nói:
“Cảm giác dễ dùng hơn Iphone thật…”
“Đấy anh biết mà… em tìm hiểu đi rồi mai dạy bố… anh đi đánh răng rồi đi ngủ luôn… mệt quá…”
“Từ từ… anh lưu mấy số người nhà vào đây đã… mấy bác cô chú ở quê… anh lưu vào đi…”
“À ừ… để lưu số mình với bác Năm, cái Hiền vào… mấy chú mấy bác nữa…”
“Lưu đi để em đi đánh răng trước…”
“Ừm…”
Nguyệt Anh bắt đầu mày mò tìm hiểu cách sử dụng các tính năng của điện thoại còn Hải thì đã nằm ngủ ngon lành rồi.
– 1: 30 chiều ngày hôm sau.
Cộc cộc cộc…
Ông Bảy hí hửng ra mở cửa tưởng Nguyệt Anh hôm nay sẽ giúp ông sóc lọ ai ngờ cô mang theo một cái túi với vẻ mặt nghiêm túc quần áo chỉnh tề không đi ra kéo rèm như mọi hôm. Ông Bảy thầm nghĩ: “Chắc lại quần áo rồi…”
Nguyệt Anh:
“Tôi với anh Hải mua cho ông một cái điện thoại để tiện liên lạc”
Ông Bảy nghe đến điện thoại thì có vẻ không hào hứng lắm:
“Điện thoại á… chắc không cần đâu…”
Nguyệt Anh:
“Để tiện liên lạc… lỡ có đi xa hay việc gấp gì đó còn liên lạc…”
Ông Bảy:
“Không cần thiết đâu… hơn nửa thế kỷ có dùng đến nó đâu mà…”
Nguyệt Anh:
“Trước kia khác, bây giờ khác, điện thoại giờ ai cũng dùng vì nó tiện… ông ngồi xuống đi để tôi hướng dẫn…”
Ông Bảy ngồi xuống đưa tay cầm vào cái điện thoại:
“To thế… người có tuổi thấy dùng loại bé bé bàn phím thôi… chứ cái này chắc khó dùng…”
Nguyệt Anh:
“Cái này dễ dùng thôi… hướng dẫn một tí là ông biết dùng… đây nhá… cái đầu tiên cần biết là trả lời cuộc gọi và gọi đi… thử làm ví dụ tôi đang gọi đến đi…”
Nguyệt Anh đưa máy của mình gọi vào số ông Bảy, chuông điện thoại vang lên khá to làm ông Bảy giật cả mình suýt đánh rơi điện thoại xuống nền nhà…
Nguyệt Anh:
“Đây nha… nút xanh là nghe máy… nút đỏ là từ chối… người ta gọi thì bấm nút xanh… bấm thử đi…”
Ông Bảy:
“A lô a lô… nghe như nào…”
Nguyệt Anh:
“Áp bên này vào tai…”
Ông Bảy:
“A lô a lô…”
Nguyệt Anh:
“Tôi ra ngoài nói… ông áp tai vào đó xem nghe rõ không…”
Nguyệt Anh bước ra ngoài phòng ngủ đóng cửa lại:
“Nghe thấy không…”
Ông Bảy:
“Có có nghe được…”
Nguyệt Anh bước lại vào trong phòng. Ông Bảy:
“Tắt nó đi kiểu gì…”
Nguyệt Anh:
“Ấn vào nút đỏ để tắt… nút xanh để nghe… biết chưa… làm lại lần nữa…”
Nguyệt Anh lại gọi vào số ông Bảy, ông Bảy đưa điện thoại lên tai:
“A lô a lô…”
Nguyệt Anh:
“Ông phải ấn vào nút xanh thì máy nó mới biết chứ…”
Ông Bảy:
“Ừ ừ… nghĩa là ấn nút xanh rồi mới đem lên tai à…”
Nguyệt Anh:
“Chính xác… gọi lại nhé…”
Ông Bảy vẫn chưa quen với cái nhạc chuông cảm giác tiếng nó khá to, điện thoại lại rung lên làm ông Bảy cảm giác như bị điện giật…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con dâu lạnh lùng |
Tác giả | Khởi nguồn dục vọng |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Bố chồng nàng dâu, Truyện bóp vú, Truyện liếm chân, Truyện loạn luân, Truyện sex ngoại tình |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 27/03/2025 06:59 (GMT+7) |