Từ nhỏ, Tuấn đã quen với Hiền – cô gái nhà bên, con ông Ba làm thợ mộc. Hiền khác Tuấn hoàn toàn: Cô hoạt bát, hay cười, giọng nói trong veo như tiếng chim hót mỗi sáng. Hai đứa lớn lên cùng nhau, từ những ngày trèo cây hái ổi, lội xuống sông bắt cá, đến những buổi chiều ngồi dưới gốc đa nghe Hiền kể chuyện ma mà ông nội cô hay thêu dệt. Tuấn chẳng bao giờ nói nhiều, nhưng cậu thích nghe Hiền. Có lần Hiền hỏi:
“Tuấn, sao mày ít nói vậy? Bộ mày ghét tao hả?”
Tuấn lắc đầu, giọng trầm trầm:
“Không, tao thích nghe mày nói hơn.”
Hiền cười lớn:
“Vậy thì tốt, tao nói cho mày nghe cả đời luôn!”
Tuấn không biết mình yêu Hiền từ bao giờ. Có lẽ là từ cái hôm cô buộc tóc bằng dây rơm, chạy theo cậu trên đồng, hét lên:
“Tuấn, bắt con chuồn chuồn cho tao coi!”
Cậu đứng im, nhìn Hiền cười giữa nắng, lòng bỗng dưng rung lên. Nhưng Tuấn không dám nói. Cậu nghèo, nhà chỉ có hai mẹ con, trong khi Hiền là con gái cưng của ông Ba, gia đình khá giả nhất xóm. Tuấn tự nhủ, mình không xứng, chỉ cần ở bên Hiền, nhìn cô vui là đủ.
Năm Hiền 17 tuổi, cô bắt đầu đẹp lên, da trắng, tóc dài, dáng thon thả như cây lúa mới trổ bông. Trai làng để ý cô nhiều, có thằng còn mang trầu cau qua nhà hỏi cưới, nhưng ông Ba gạt đi:
“Con tao còn nhỏ, để nó học xong đã.”
Tuấn nghe mà mừng thầm, dù cậu chẳng dám mơ gì xa. Cậu vẫn lặng lẽ đi học, lặng lẽ làm ruộng giúp mẹ, lặng lẽ nhìn Hiền mỗi ngày. Có lần Hiền rủ cậu ra bờ sông, ngồi thẫn thờ ngắm bầu trời đêm dưới ánh trăng, cô bảo:
“Tuấn, sau này lớn lên mày muốn làm gì?”
Tuấn ngập ngừng, rồi đáp:
“Tao muốn lên thành phố, kiếm tiền lo cho mẹ.”
Hiền nghiêng đầu, cười:
“Vậy mày phải mang tao theo nha, tao cũng muốn lên đó coi thành phố nó ra sao!”
Tuấn gật đầu, nhưng trong lòng biết đó chỉ là lời nói đùa của Hiền. Rồi mọi thứ thay đổi khi Hiền 20 tuổi. Một hôm, Tuấn đi làm đồng về, thấy nhà Hiền đông người, tiếng cười nói rộn ràng. Cậu đứng ngoài hàng rào, nghe mẹ kể:
“Nhà ông Ba gả con Hiền cho thằng Tâm bên xã bên, nhà nó làm ăn khá, có ruộng nhiều.”
Tuấn đứng chết lặng, tay nắm chặt lưỡi liềm đến trắng nhợt. Cậu không tin, chạy qua nhà Hiền, thấy cô ngồi giữa đám đông, mặc áo dài đỏ, cười tươi bên một thằng con trai lạ mặt. Tuấn đứng ngoài cửa, nhìn Hiền, lòng như bị ai bóp nghẹt. Hiền thấy cậu, vẫy tay:
“Tuấn, vô đây chơi đi, mai tao cưới rồi!”
Tuấn gật đầu, lí nhí: “Ừ, chúc mừng mày,” rồi quay đi, bước chân nặng trĩu như đeo đá.
Đám cưới diễn ra ngay tuần sau, rình rang cả làng. Tuấn không đến, cậu trốn trong nhà, nằm nghe tiếng trống tiếng kèn vọng qua từ nhà Hiền. Mẹ cậu thở dài, vỗ vai:
“Con đừng buồn, đời nó vậy, mình nghèo thì chịu thôi.”
Tuấn không đáp, chỉ gật đầu, nhưng từ hôm đó, cậu thay đổi. Cậu ít nói hơn, ít ra ngoài hơn, mắt lúc nào cũng đỏ hoe như vừa khóc. Có lần mẹ hỏi:
“Tuấn, con sao vậy?”
Cậu lắc đầu:
“Con không sao, mẹ đừng lo.”
Nhưng mẹ biết, cậu mất Hiền là mất cả thế giới của mình. Sau đám cưới, Hiền theo chồng về xã bên, ít về làng. Tuấn nghe người ta kể cô sinh con, sống ổn, nhưng cậu không dám hỏi thêm. Cậu quyết định lên Sài Gòn, mang theo lời hứa với mẹ là kiếm tiền về xây lại cái nhà cho đàng hoàng. Ngày đi, cậu đứng dưới cây đa đầu làng, nhìn về phía nhà Hiền giờ đã khóa cửa im lìm, thì thầm:
“Tao đi đây, mày sống tốt nha.”
Không ai nghe, chỉ có gió thổi qua, mang theo tiếng xào xạc của lá đa như lời từ biệt.
Sài Gòn đón Tuấn bằng cái nắng cháy da và tiếng ồn ào của xe cộ. Cậu thuê một phòng trọ nhỏ xíu ở quận Bình Tân, tường loang lổ, mái dột mỗi khi mưa. Tuấn xin làm phụ hồ, ngày nào cũng còng lưng khuân vác dưới công trường, tay chai sần, da đen nhẻm. Đồng nghiệp hay rủ cậu đi nhậu, nhưng Tuấn từ chối:
“Tao không thích ồn ào, tụi mày đi đi.”
Thằng bạn cùng phòng tên Dũng hay trêu:
“Mày ít nói thấy ớn luôn, bộ ở quê mày bị ma nhập hả?”
Tuấn cười nhạt:
“Ừ, ma tình đó,” rồi quay đi, không nói thêm.
Tuấn sống khép kín, ít bạn. Tiền kiếm được, cậu gửi về cho mẹ, chỉ giữ lại ít đủ ăn uống. Có hôm rảnh, cậu ra bờ kênh gần trọ ngồi, nhìn nước đen ngòm chảy chậm, nhớ Hiền. Cậu tự hỏi cô có hạnh phúc không, có nhớ cậu không, nhưng rồi tự trả lời: “Chắc không, mình là gì với nó đâu.” Nỗi đau trong cậu không nguôi, nó âm ỉ, như vết thương chẳng bao giờ lành.
Cuộc sống của Tuấn ở Sài Gòn lặp đi lặp lại như một vòng tròn đơn điệu. Mỗi sáng, cậu dậy lúc 5 giờ, khi trời còn mờ sương và tiếng xe máy bắt đầu rền vang ngoài ngõ. Tuấn rửa mặt qua loa bằng nước lạnh từ cái vòi rỉ sét trong phòng trọ, rồi nấu một gói mì tôm ăn với ít rau cải mua rẻ từ chợ chiều hôm trước. Cậu không thích ăn sáng ngoài hàng, phần vì tiếc tiền, phần vì chẳng thấy ngon. Xong xuôi, cậu xách đôi giày rách, đội nón bảo hộ, đi bộ ra công trường phụ hồ cách đó hai cây số.
Công việc của Tuấn nặng nhọc nhưng đơn giản: Khuân gạch, trộn vữa, đứng phơi nắng cả ngày giữa tiếng máy khoan chát chúa. Cậu ít nói chuyện với đồng nghiệp, chỉ gật đầu khi cần, làm xong việc là ngồi một góc hút thuốc – thói quen xấu cậu nhặt được từ mấy tháng đầu lên thành phố. Điếu thuốc rẻ tiền cháy đỏ trên tay, khói bay lượn trước mặt, nhưng chẳng làm cậu thấy khá hơn. Có hôm mệt quá, cậu còn uống vài lon bia một mình trong phòng, dù biết mẹ ở quê sẽ buồn nếu thấy cậu thế.
Chiều về, Tuấn tắm rửa, giặt đồ, rồi nằm dài trên tấm nệm cũ kê sát tường. Cậu không xem tivi, không lướt điện thoại – thứ smartphone cà tàng cậu dùng chỉ để gọi mẹ mỗi tuần một lần. Thay vào đó, cậu hay nhìn lên trần nhà, đếm những vết nứt loang lổ, để đầu óc trôi về những ngày còn Hiền bên cạnh. Đó là thói quen xấu khác: Tự dệt nỗi buồn, tự giam mình trong ký ức.
Mỗi khi tâm trạng không vui, như ngày lương trễ, hay nghe tin làng quê qua mẹ kể, Tuấn lại tìm đến những nơi yên tĩnh. Chỗ cậu thích nhất là bờ kênh Tẻ gần công viên, nơi nước trong veo chảy chậm. Cậu ngồi trên chiếc ghế đá gần đó, dựa lưng nhìn mặt nước lặng lẽ, để tiếng xe cộ xa xa tan vào không khí. Có lần, cậu thì thầm một mình: “Hiền, mày sống tốt không? Tao thì chẳng vui nổi.” Gió thổi qua, mang theo hơi nước mát lạnh từ buổi chiều tà của kênh, nhưng Tuấn chẳng quan tâm, chỉ ngồi đó đến khi trời tối mịt mới về.
Ngoài ra, mỗi cuối tuần, nếu không làm thêm, Tuấn hay ra công viên nhỏ gần cầu Kênh Xáng. Chỗ đó có mấy cây bàng cổ thụ, lá rụng đầy dưới ghế đá. Cậu ngồi im, hút thuốc, nhìn người ta đi qua – mấy cặp đôi nắm tay, mấy đứa trẻ chạy nhảy – mà lòng nặng trĩu. “Sao tao không được như tụi nó?” Cậu tự hỏi, rồi tự trả lời: “Tại tao ngu, tại tao nghèo.” Những lúc ấy, Tuấn chẳng cần ai an ủi, chỉ cần sự tĩnh lặng để gặm nhấm nỗi cô đơn của mình.
…
Còn tiếp…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cảm ơn em đã đến |
Tác giả | Tác Giả Huu |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Truyện xã hội |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 02/04/2025 01:13 (GMT+7) |