Đây từng là một nơi tràn đầy sức sống. Giờ đây, sự im lặng ngự trị. Một sự im lặng nặng nề, bị phá vỡ chỉ bởi tiếng gió rít qua những bộ khung nhà cháy đen, nghe như tiếng than khóc của những linh hồn chưa siêu thoát. Những ngôi nhà gỗ giờ chỉ còn là những bộ xương trơ trọi, những cây cột cháy dở dang chĩa thẳng lên bầu trời xám như những ngón tay tố cáo. Mái nhà đã sụp đổ, để lộ bên trong một mớ hỗn độn của tro tàn và những mảnh vỡ đồ đạc không thể nhận ra.
Mùi không khí đặc quánh. Đó là mùi của tro lạnh, của gỗ mục ẩm ướt sau cơn mưa đêm, và phảng phất đâu đó là mùi tanh ngọt ghê tởm của máu đã khô lại từ nhiều ngày trước. Vệt máu đen sẫm loang lỗ trên con đường đất chính của làng, trên bậc thềm của những ngôi nhà, một lời nhắc nhở câm lặng về cuộc tàn sát đã diễn ra.
Leo đứng một mình giữa sự hoang tàn đó, nhìn về phía nền nhà của mình. Nơi đó không còn gì cả, chỉ là một khoảng đất đen kịt. Nơi cha cậu từng dạy cậu cách cầm dao, nơi mẹ cậu từng vá lại chiếc áo rách, tất cả đã bị ngọn lửa của lũ goblin nuốt chửng. Cậu không khóc. Nước mắt đã cạn từ lâu, chỉ còn lại một nỗi đau âm ỉ, một sự trống rỗng đã biến thành quyết tâm.
Cậu đi ngang qua lò rèn của nhà Anya. Đống gạch đã sụp đổ, những dụng cụ bằng sắt thép nằm cong queo, biến dạng vì nhiệt độ cao. Một chiếc búa tạ quen thuộc nằm chỏng chơ, đầu búa nứt vỡ. Giếng nước chung của làng giờ đầy những mảnh vỡ và rác rưởi, mặt nước tù đọng phản chiếu một màu trời vô vọng.
Bên trong nhà thờ, những người sống sót co ro trong im lặng. Hy vọng của họ đã bị thực tại phũ phàng bào mòn. Lương thực ít ỏi mà Leo tìm được đã gần cạn kiệt. Ở lại đây đồng nghĩa với việc chờ chết đói trong sự tuyệt vọng.
Leo bước vào, sự xuất hiện của cậu lập tức thu hút mọi ánh nhìn. Cậu đứng trước họ, không phải với tư cách một vị cứu tinh, mà là một người sống sót đang đối mặt với một sự thật đơn giản.
“Chúng ta không thể ở lại đây,” giọng cậu trầm và rõ ràng. “Ở lại là chết. Tôi sẽ rời đi, đến thành phố biên giới. Tôi sẽ trở thành Mạo hiểm giả. Đó là con đường duy nhất để sống sót và trở nên mạnh hơn.”
Cậu nhìn một lượt những khuôn mặt hốc hác, tuyệt vọng. “Con đường này nguy hiểm. Không phải ai cũng đi được. Những ai muốn ở lại, hoặc tìm đường đến một nơi an toàn hơn, tôi sẽ để lại một phần thức ăn và nước uống.” Cậu chỉ vào một túi lớn ở góc phòng. “Đó là tất cả những gì tôi có thể làm.”
Sự im lặng bao trùm. Quyết định của cậu tàn nhẫn, nhưng không ai có thể phản đối. Đó là sự thật.
Sau khi sắp xếp xong, cậu tìm thấy Anya đang ngồi một mình bên cạnh đống đổ nát của lò rèn. Cô cầm trên tay chiếc búa tạ đã vỡ, đôi mắt nhìn xa xăm.
Leo đứng bên cạnh cô, cũng im lặng một lúc lâu. Rồi cậu nói. “Anya, con đường của tôi là con đường săn lùng, chiến đấu không ngừng nghỉ. Tôi cần một đối tác có thể sát cánh bên mình. Một người có thể rèn nên những vũ khí tốt nhất từ những gì chúng ta tìm thấy.” Cậu nhìn thẳng vào cô. “Đi với tôi.”
Anya ngẩng lên, nhìn cậu. Trong ánh mắt người thiếu niên này, cô không thấy sự thương hại, chỉ thấy một lời mời gọi rõ ràng và đầy thực tế. Cuộc sống cũ của cô đã nằm lại dưới đống gạch vụn này. Tương lai duy nhất của cô, chính là người trước mặt. Cô chậm rãi đứng dậy, gật đầu.
“Tốt,” Leo nói. “Từ nay, chúng ta là một tổ đội.” Cậu nhìn vào bóng tối và sự hủy diệt xung quanh, một cái tên nảy ra trong đầu, một cái tên được sinh ra từ chính nơi này. “Chúng ta là Hắc Nha.”
Sáng hôm sau, khi mặt trời một lần nữa chiếu thứ ánh sáng yếu ớt xuống ngôi làng chết, hai bóng người, một nam một nữ, lặng lẽ rời đi. Họ không ngoảnh lại, bỏ lại sau lưng đống tro tàn và những người sống sót đang tự quyết định số phận của mình. Con đường phía trước mịt mờ, nhưng ít nhất, đó là một con đường. Tổ đội Hắc Nha đã được thành lập.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Âm Dương Hóa Ma Quyết |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Update Phần 24 |
Ngày cập nhật | 10/08/2025 03:45 (GMT+7) |